Hắc Long là tay mơ, hoàn toàn không biết chơi. Anh ta đến đây không phải là để chơi mạt chược mà để đùa giỡn với Nhạc Nhu. Hai chân anh ta thỉnh thoảng lại đụng chạm vào Nhạc Nhu ở dưới bàn. Nhạc Nhu tức giận đến mức hung hăng đạp anh ta, nhưng đạp mấy lần cũng không trúng. Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã sớm nhận ra ý2định thực sự của Hắc Long hôm nay.
Anh ta tới đây là vì Nhạc Nhu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng ngời, cô mở miệng nói với Hắc Long: “Người ngồi chơi trên bàn này đều là người giàu có, nếu chơi quá tay thì chẳng khác gì tụ tập đánh bạc, vi phạm pháp luật. Chơi nhỏ thì chẳng bõ, cược tiền cũng vô6nghĩa. Chi bằng chúng ta đổi mới cách chơi cho hấp dẫn đi?”
Hắc Long sầm mặt lại, có dự cảm không lành.
“Cô muốn chơi thể nào mới đủ hấp dẫn?”
“Người thua sẽ bị người thắng trừng phạt một lần, nếu thắng lớn thì có thể trừng phạt hai lần, thế nào?” Cảnh Y Nhân đắc ý nói.
“Trừng phạt?” Hắc Long chậm rãi lặp lại lời nói của Cảnh Y Nhân. Nhạc Nhu7ngồi đối diện toát mồ hôi, khóe miệng không nhịn được run rẩy. Trong từ điển của Hắc Long, “trừng phạt” và lên giường không có gì khác nhau.
Hắc Long tỏ vẻ chán ghét quan sát Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới một lượt: “Dù là bao nhiêu lần trừng phạt đi nữa, bốn hoàng tử cũng không có hứng thú với phụ nữ mang thai...” Lục Minh sầm mặt lại,4cầm một quân bài mạt chược lên ném thẳng vào Hắc Long. Hắc Long tay mắt lanh lẹ lập tức đỡ lấy. “Bỏ cái ý nghĩ xấu xa của anh đi!” Lục Minh lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi chỉ nói đùa để giảm bớt không khí căng thẳng thối mà, cần gì phải nghiêm túc như thế.” Nói xong, Hắc Long đưa mắt nhìn Nhạc Nhu.
“Chơi như thế đi, để xem lát nữa6tôi sẽ trừng phạt cô như thế nào.”
Nhạc Nhu hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, bốn người nhiệt tình chơi mạt chược.
Ván thứ nhất, Lục Minh thắng.
Người thắng có thể trừng phạt một người bất kỳ, hoặc là sai người khác làm một việc gì đó.
Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài chỉ chỉ mỗi minh, ý bảo Cảnh Y Nhân lại gần hôn anh. Cảnh Y Nhân đỏ mặt, đang định đứng dậy khỏi ghế thì Lục Minh đột nhiên nói: “Em ngồi đó đừng nhúc nhích.” Lục Minh sợ cô đang bụng bầu, chạy qua chạy lại sẽ mệt mỏi, liền chủ động đứng dậy vòng qua bàn đến gần cô, ngón tay thon dài xinh đẹp của anh nâng cằm cô lên, anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, triền miên lưu luyến, tình ý dạt dào. Hắc Long ngồi cạnh thấy thế cũng đỏ mắt chờ mong, vợ chồng bọn họ ngọt ngào hạnh phúc như vậy, đúng là hành hạ kẻ độc thân như anh ta mà. Hắc Long đưa mắt nhìn Nhạc Nhu, lát nữa anh ta nhất định cũng phải hôn Nhạc Nhu như vậy mới được.
Nhạc Nhu dường như hiểu được trong đầu Hắc Long đang nghĩ gì, cô lạnh lùng lườm anh ta một cái. Sự “trừng phạt” của Lục Minh kết thúc, anh trở lại vị trí. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đỏ hồng lên, cô cúi đầu tiếp tục chơi ván tiếp theo. Trên bàn mạt chược, tám bàn tay nâng lên lại hạ xuống, một ván lại nhanh chóng phân rõ thắng bại. Lần này, người thắng chính là Nhạc Nhu. Hắc Long mang vẻ mặt chờ mong bình tĩnh nhìn Nhạc Nhu ngạo nghễ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô rồi chỉ chỉ môi mình.
Nhạc Nhu hơi nhếch khóe miệng lên, trông như thể “cuối cùng mình cũng chiếm được cơ hội rồi“.
Bỗng nhiên, cô dùng sức đẩy mạnh bàn mạt chược trước mặt mình ra, đứng bật dậy, hùng hổ đi về phía Hắc Long. Hắc Long giơ mặt lên, chờ Nhạc Nhu hôn, kết quả lại chỉ có một cái tát giáng thẳng vào mặt, “Bốp!” một cái, Nhạc Nhu hung hăng bạt tại khiến anh ta ngây ngẩn cả người. Cảnh Y Nhân nghe thấy âm thanh vang dội mà hai vai run lên, đôi mắt run rẩy nheo lại, cô còn thấy đau thay Hắc Long. Nhạc Nhu dồn tất cả nỗi căm giận, phẫn nộ mấy năm nay, và cả nỗi nhục nhã mà Hắc Long gây ra cho cô tháng trước vào cái tát này.
Vất vả lắm mới có một lần, cơ hội này hiểm có như giai cấp nông nổ vùng lên làm chủ, Nhạc Nhu sao có thể bỏ qua được.