Cảnh Y Nhân liếc anh ta một cái với vẻ chán ghét. cảnh Triệt thất thố, vội xin lỗi Nhạc Phong: “Tôi đi toilet một lát.”
“...” Nhạc Phong làm như không nghe thấy, cũng không trả lời.
Cảnh Triệt xấu hổ ra khỏi phòng.
Nhạc Phong tùy ý chọn vài món ăn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ lui xuống. cảnh Y Nhân lạnh nhạt hỏi: “Anh và Cảnh Triệt...”
“Chỉ là quen biết sơ sơ thôi.” Không đợi Cảnh Y Nhân nói hết lời, Nhạc2Phong đã lạnh nhạt giải thích, sau đó bổ sung: “Có phải Cảnh Triệt có vấn đề không?”
“...” Trong lòng Cảnh Y Nhân không xác định được Nhạc Phong đang ám chỉ phương diện nào, cô trực tiếp mở miệng hỏi: “Ý anh là trên phương diện nào?”
“Về xu hướng giới tính ấy, hình như anh ta thích đàn ông.”
Cảnh Y Nhân nói: “Em cũng vừa mới nhận ra thôi, hay là trông anh quá tuấn tú, đến mức ngay cả đàn ông cũng phải si mê?”
Cảnh Y Nhân cười6khẽ trêu chọc.
“Lần sau có mặt anh ta thì đừng hẹn anh ra.” Cách Cảnh Triệt nhìn Nhạc Phong làm anh ta bực bội, cả người nổi hết da gà, thế nên anh ta luôn cố lờ đi sự tồn tại của Cảnh Triệt.
Cảnh Y Nhân có vẻ xấu hổ, sau đó đổi đề tài.
“Hắc Long đến chỗ em hai lần, hình như anh ta rất quan tâm đến Nhạc Nhu, dù thế nào thì Nhạc Nhu cũng là mẹ của Cầu Cầu, chị ấy thật sự có ý định7bỏ mặc con trai như vậy sao?” “Nếu lần sau hắn đến tìm em, em cứ nói cho hắn biết, Nhạc Nhu sẽ không bao giờ đi với hắn, còn về Cầu Cầu, bọn anh sẽ dùng luật pháp để đòi lại quyền nuôi con.” Cảnh Y Nhân tuy không biết chuyện giữa hai người họ, nhưng Cầu Cầu mà không có mẹ hoặc không có cha, đối với trẻ con mà nói đó là điều cực kỳ tàn nhẫn.
Nghĩ đến đứa bé, Cảnh Y Nhân vô thức xoa bụng4mình.
Căn phòng yên lặng vài phút, bầu không khí có vẻ quái dị. Cảnh Y Nhân mấy lần phát hiện Nhạc Phong dùng đôi mắt phượng câu hồn ấy liếc nhìn cô. Trên khuôn mặt anh ta lộ ra một thứ cảm xúc khó tả kỳ lạ, tựa như hoài niệm, cũng là sự sung sướng sau bao ngày gặp lại. Không ai có thể đoán ra được.
Khi nhân viên phục vụ bế thức ăn đến, Cảnh Triệt vẫn chưa về phòng.
Có lẽ Nhạc Phong thật sự không biết phải6nói gì, đột nhiên anh ta mở miệng hỏi: “Còn hơn ba tháng nữa là đến ngày sinh đúng không.”
Cảnh Y Nhân đã mang thai hơn năm tháng, gần được sáu tháng, người ta luôn nói mười tháng mang thai là phải tính 28 ngày một tháng, thực tế nếu tính ra là mang thai hơn 9 tháng.
Quả thật là còn hơn ba tháng. Tính đến bây giờ đã sắp được 6 tháng, Cảnh Y Nhân có vóc dáng nhỏ gầy, lại mặc quần áo khá dày, nếu không cẩn thận nhìn kỹ thì đúng là không thể biết được cô đang mang thai.
“Sinh thường sao?”
“Bác sĩ đề nghị sinh mổ, thai song sinh nên không dễ sinh.” Nhạc Phong gật đầu. “Em phải chú ý chăm sóc sức khỏe nhiều vào, nhà anh có ít thực phẩm dinh dưỡng, hôm nào anh sẽ mang đến cho em.”
“Anh không cần khách khí như vậy đâu...”
“Em không cần khách khí mới phải, anh cho đứa bé chứ đâu phải cho em.”
“...” Cảnh Y Nhân không tiện từ chối. Trong lòng cô luôn cảm thấy bầu không khí này giống như là bạn trai hoặc bạn gái cũ gặp nhau, hai bên đã có người yêu mới, gặp nhau rồi lại hỏi thăm thân thiết như vậy, bầu không khí trở nên
mờ ám một cách kỳ lạ. Vừa ra vẻ khách khí, nhưng lại cách xa nhau. Một lúc lâu sau, đồ ăn đã được mang hết lên bàn, nhưng chưa có ai động đũa.
Nhạc Phong lại hỏi: “Lục Minh có đối xử tốt với em không?” “Vâng, tốt lắm.” Cảnh Y Nhân gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, anh nhìn ra được anh ta rất yêu em.” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân hơi nhếch lên...