*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy! Nếu cô thấy buồn chán có thể nhìn xung quanh, ngắm phong cảnh ở phía xa, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục thị lực!”
Cảnh Y Nhân cười với bọn họ.
Một tháng bị mù khiến cảnh Y Nhân cảm nhận được sợ hãi và tối tăm.
Cảm giác đã mất đi rồi lấy lại được này, khiến cô càng quý trọng mọi thứ đang có hơn. Trong khoảng thời gian bị mù, lúc buồn chán Cảnh Y Nhân sẽ nghe nhạc, nghe radio để nâng cao tinh thần, khiến bản thân nhìn qua không còn cô độc, sợ hãi.
Bây giờ một đám bác sĩ chúc mừng xong rồi. Cảnh Y Nhân đã hình thành thói quen, vừa đến giữa trưa lập tức lấy di động ra nghe radio. Lúc trước mỗi lần nghe cô đều nhờ hộ lý chỉnh giúp. Cảnh Y Nhân chỉnh đài xong,2đặt di động ở tủ đầu giường, nghe tiếng nhạc du dương từ trong đó truyền ra. Lục Minh ngồi bên cạnh, cắt nhỏ thanh long rồi dùng tăm đút cho Cảnh Y Nhân ăn. Cảnh Y Nhân đoạt lấy cái bát trong tay anh, cười nhẹ: “Giờ em nhìn được rồi, em tự ăn được!” Lục Minh lấy cái bát về: “Lúc không nhìn thấy, chẳng lẽ ăn cái gì em cũng nhét vào mũi à?”
Ý của Lục Minh là dù mắt cô có vấn đề hay không, anh cũng sẽ đút cho cô ăn, cũng đều cưng chiều cô.
“...” Cảnh Y Nhân không nói gì, bĩu môi.
Phía sau, bài hát du dương phát ra từ di động trên tủ đầu giường kết thúc, tiếp đó là giọng nói ngọt ngào của MC radio.
“Hoan nghênh nghe chương trình radio âm nhạc trên đài FM168 1.000.000 Hz, hôm nay6có một bạn nam muốn chúc mừng một người bạn của mình khôi phục thị lực, vì vậy đã gửi tặng một bài hát chúc mừng cố, đồng thời bài hát này cũng là nội tâm mà chàng trai muốn biểu đạt.
Tuy tôi không biết tên của bạn nam trên, nhưng anh ấy dùng cách này để biểu đạt lời chúc của mình nhất định là có lý do riêng, chúc cho anh ấy, chúc cho người mà anh ấy chúc phúc sẽ nghe được bài hát này.
Bài hát “Một lần thôi là đủ rồi tặng cho người bạn vừa khôi phục thị lực.”
“Trùng hợp vậy!” Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng với Lục Minh.
Lục Minh đảo mắt ngó di động của Cảnh Y Nhân, nhìn chăm chú.
Tiếng nhạc du dương phát ra từ di động. “Muốn nhìn em cười.
Muốn vui đùa cùng em.
Muốn ôm em vào trong3lòng.
Giây trước mới đỏ bừng mặt cãi nhau. Giấy sau xoay người đã có thể làm lành.
Không sợ em khóc.
Không ngại em kêu.
Bởi vì em là kiêu ngạo của anh. Đôi mắt dõi theo em chạy loạn. Trái tim anh đã chuẩn bị xong rồi.
Một lần thôi là đủ, anh sẽ dẫn em đi tận khi thiên hoang địa lão”. Thoải mái cười to trong những ngày nắng lên rực rỡ. Ồn ào tranh cãi trong bầu không khí tự do tự tại. Em cũng biết điều duy nhất anh mong muốn mà.
Thế giới rất nhỏ, anh cùng em đi khắp chân trời góc biển.
Nơi góc nhỏ không có phiền não mình thôi kiếm tìm.
Thời gian trôi qua không lo không nghĩ, chậm rãi già đi. Em cũng biết toàn bộ nhịp đập của trái tim này.
Đều chỉ vì em”
(*) Câu thành ngữ “thiên hoang địa lão” chỉ một9khoảng thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất, hay được dùng làm câu hứa hẹn giữa vợ chồng hoặc những người yêu nhau.
Lục Minh và cảnh Y Nhân im lặng nghe xong bài hát này. Cảnh Y Nhân cười với Lục Minh: “Người gửi bài hát này nhất định rất thích người vừa khôi phục thị lực kia!” “...” Lục Minh không biết phải trả lời Cảnh Y Nhân như thế nào, sắc mặt cứng ngắc, tầm mắt anh đang nhìn di động thu trở về, bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân.
Mãi sau anh mới ậm ừ mở miệng: “Chắc là vậy đi!”
Lục Minh lại trầm mặc một lát, rồi ngước mắt nhìn cảnh Y Nhân: “Y Nhân! Ngày xuất viện chúng ta tổ chức hôn lễ luôn đi!” “...” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh. Gấp thế sao? Mặc dù Cảnh Y Nhân cảm4thấy hơi vội vàng, nhưng vẫn gật đầu cười với anh.