*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng trải qua chuyện này, anh càng muốn cắt đứt mọi quan hệ với cô ta. Nếu Tiết Phương Hoa còn dám ra tay với Cảnh Y Nhân thì anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Để đề phòng chuyện xấu xảy ra, anh còn muốn nhắc nhở Tiết Phương Hoa một lần cuối cùng.
Nghĩ vậy, mắt Lục Minh hơi nheo lại. Đúng lúc này, Cảnh Y Nhân chợt dừng bước theo bản năng Lục Minh quay đầu lại nhìn cô, thấy cô nhíu mày cắn môi dưới, dường như đang suy nghĩ cân nhắc điều gì đó.
Cô do dự hồi lâu mới mở miệng:
“Cậu ơi! Chúng ta cùng đến thăm Nhạc Phong đi. Chỉ đứng ngoài cửa ngó một chút, không để anh ta biết!”
“...” Lục2Mình sầm mặt xuống, hơi nhíu mày. Anh biết trong lòng Cảnh Y Nhân nghĩ gì. Tuy Nhạc Phong đã bắt nạt cô nhưng Cảnh Y Nhân nghĩ, dù sao anh ta cũng đã cứu cô.
Nếu không có Nhạc Phong thì bây giờ cô đã bị mù rồi. Hơn nữa, hiện giờ mắt người ta không nhìn thấy, làm chuyện gì cũng bất tiện. Cảnh Y Nhân dù sao cũng đã đến bệnh viện rồi, cô nên tiện thể đến thăm xem anh ta thế nào. Nếu không có ai chăm sóc Nhạc Phong thì cô sẽ âm thầm đi mời hộ lý tới chăm sóc anh ta. Như vậy cô sẽ không nợ Nhạc Phong gì cả. Còn nếu có người chăm sóc thì cô sẽ không phải6quan tâm vớ vẩn nữa.
Một mình cô đi thì sợ Lục Minh hiểu nhầm, nghĩ linh tinh, thế nên cô mới xin Lục Minh đi cùng mình.
Cảnh Y Nhận thấy Lục Minh nhíu mày, cô lo lắng vội vàng đổi ý: “Hay là thôi! Chúng ta về nhà đi!”
Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, Lục Minh đã thản nhiên mở miệng:
“Đi thôi!”
“..” Cảnh Y Nhân mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Lục Minh, anh hào phóng vậy sao? “Anh không đi đâu, em cứ đi một mình, anh ở bãi đỗ xe dưới tầng chờ em!” “...” Cảnh Y Nhân lo lắng nhìn Lục Minh. “Cậu ơi! Có phải anh giận rồi không? Em không đi thăm nữa vậy!” Lục Minh biết trong lòng Cảnh Y3Nhân áy náy nên mới muốn đi thăm Nhạc Phong một chút. Bàn tay anh xoa xoa đỉnh đầu Cảnh Y Nhân, mỉm cười với cô: “Anh không giận, chỉ là anh muốn đi nhà vệ sinh, em đi trước đi!”
“...” Cảnh Y Nhận thấy Lục Minh cười liền vững dạ.
“Vậy em đi nhé!”
“Đi đi!”
“..” Cảnh Y Nhân cười với Lục Minh rồi xoay người đi tới một phòng bệnh khác ở cùng tầng. Chờ Cảnh Y Nhân đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt Lục Minh liền biến mất.
Anh vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Phòng làm việc của giám đốc bệnh viện. Phòng làm việc rộng rãi, Lục Minh không cần gõ cửa mà cứ thế đẩy cửa ra đi thẳng vào. Giám đốc bệnh viện9đang mờ ám liếc mắt đưa tình với y tá trong phòng làm việc, chợt nghe “cạch” một tiếng, cửa bị mở ra, giám đốc bệnh viện giật mình đẩy y tá đang ngồi trên đùi ông ta xuống.
Y tá luống cuống kéo lại chiếc váy ngắn rồi cúi người chạy về phía Lục Minh để đi ra ngoài. Lục Minh thản nhiên nhìn thẳng vào giám đốc bệnh viện, không thèm bận tâm tới hành vi của bọn họ. Anh không nói một lời, nhanh chóng rút điện thoại di động ra, bật một đoạn băng ghi hình từ camera theo dõi để trước mặt giám đốc bệnh viện cho ông ta xem. Giám đốc bệnh viện ngây người không hiểu anh có ý gì? Sao Lục Minh4lại cho ông ta xem một đoạn băng Cảnh Y Nhân suýt nữa bị người ta hắt nước vào người ở trung tâm thương mại?
Lục Minh lạnh lùng mở miệng: “Kẻ chủ mưu là con gái của ông. Lần này Cảnh Y Nhân tránh được, nếu không mắt cô ấy đã mù rồi!”