*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ghĩ vậy, máu nóng trong người Tiết Phương Hoa bắt đầu xông lên. Cô ta không dám tin mà nâng mắt kinh ngạc nhìn Lục Minh.
Lúc Lục Minh xắn tay áo, định ngồi xổm xuống rửa chân cho Cảnh Y Nhân thì Tiết Phương Hoa bỗng vươn tay ra cầm lấy cánh tay Lục Minh để ngăn anh lại. Cô ta tuyệt đối không thể để xảy ra loại chuyện này được, Lục Minh chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta đến thế, thế mà anh lại mang hết lòng tốt của mình cho Cảnh Y Nhân giả mạo này. Cô ta thấp giọng trách cứ: “Anh Lục Minh, sao anh có thể làm loại chuyện thấp kém này được? Đây là chuyện mà người giúp việc làm, huống chi lại là với Cảnh...”Y Nhân quê mùa, có thân phận thấp kém! Tiết Phương Hoa còn chưa nói2xong, Lục Minh đã nghiêm mặt lại, lúc này cô ta mới nhận ra thái độ của mình, vội khuyên bảo: “Anh Lục Minh, anh không thể làm như vậy, anh là con trai tổng thống, là tổng tài Lục thị, nếu mà truyền ra thì sẽ bị người khác chê cười mất.”
“...” Lục Minh lạnh lùng liếc Tiết Phương Hoa một cái, lạnh nhạt hất bàn tay Tiết Phương Hoa đang túm tay áo sơmi của anh ra.
“Lục Minh tôi rửa chân cho vợ mình thì có cái gì phải mất mặt?”
“Nhưng mà... anh Lục Minh...” Lục Minh đánh gãy lời cô ta, lạnh lùng nhìn Tiết Phương Hoa: “Cô quấy rầy vợ chồng người ta thì không thấy mất mặt à?”
Nói xong, Lục Minh ngồi xổm xuống giúp Cảnh Y Nhân rửa chân và mát xa.
“...” Tiết Phương Hoa tức giận đến mức trong lòng lồng lộn lên,6âm thầm nghiến răng, chỉ kém không hộc máu, rồi lại ghen tị Cảnh Y Nhân được Lục Minh chiều chuộng đủ điều.
Tiết Phương Hoa hung tợn nhìn chằm chằm Cảnh Y Nhân. Thấy vậy, Cảnh Y Nhân cười đắc ý nhìn lại cô ta.
Thật ra Cảnh Y Nhân vốn chỉ muốn giả vờ chân bị tê để được Lục Minh yêu chiều nhiều hơn, chọc giận Tiết Phương Hoa thôi, ai ngờ Lục Minh lại đau lòng giúp cô rửa chân, vừa bóp vừa xoa, khiển trong lòng Cảnh Y Nhân có chút áy náy.
Tiết Phương Hoa tức giận đến mức xoay người bỏ đi mất.
Cảnh Y Nhân đỏ mặt nhìn đỉnh đầu Lục Minh, yếu ớt do dự mở miệng: “Cậu ơi, thật ra chân em không bị tê đâu.” Lục Minh cầm lấy chân cô trong nước, tiếp tục giúp cô xoa, khóe miệng nở một nụ0cười nhẹ: “Em cho rằng ông xã em là đứa ngốc à?” Hôm nay cô vốn không nằm lâu trên giường, sao chân có thể bị tê được. Anh vừa về phòng đã nhìn thấy Tiết Phương Hoa ở đây, nên đoán được Tiết Phương Hoa đã âm thầm dùng thủ đoạn khéo léo nào đó để chọc giận Cảnh Y Nhân. Anh mới phối hợp với cảnh Y Nhân, cố ý làm cho Tiết Phương Hoa xem.
Lục Minh vừa dứt lời, Cảnh Y Nhân đã giật mình hoảng sợ, trợn to mắt nhìn: “Anh biết? Vậy mà anh còn...” “Cô bé ngốc này.” Lục Minh cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên, vươn cổ hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Anh chỉ có một người vợ bảo bối là cô, anh không chiều chuộng cổ thì chiều chuộng ai đây? Cảnh Y Nhân ngẩn ra, trừng to5mắt, sau đó vui vẻ híp mắt lại, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ sự yêu chiều độc nhất vô nhị mà Lục Minh dành riêng cho cô. Cảnh Y Nhân nằm viện năm ngày, đến ngày thứ năm, mưa đã ngừng rơi, thời tiết bên ngoài cũng rất đẹp.