Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 232: Đi bệnh viện tìm lục minh




Cảnh Y Nhân dạo quanh trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch một vòng. Nghĩ đến thời tiết gần đây nóng bức, mỗi lần ra ngoài, ánh nắng khiến da cô bỏng rát khó chịu, sau khi được nhân viên bán hàng tư vấn, cô mua một lọ kem chống nắng, còn được tặng thêm một chiếc ô nữa.

Sau đó cô bất giác đi loanh quanh, đến khi định thần lại đã thấy mình đang giường ô đứng trước cửa tổng công ty Lục thị. Tòa cao ốc của tổng công ty Lục thị là một công trình kiến trúc có thiết kế độc đáo, cao lớn đồ sộ, như một biểu tượng của thành phố S.

Ở cửa chính tòa cao ốc, đám đông ra ra vào vào liên tục không ngừng. Cảnh Y Nhân bất giác bước lên bậc thang đi vào, ô cũng chưa cụp lại đã đến trước quầy lễ tân ở đại sảnh, hỏi.

“Hôm nay Lục Minh có đến công ty không?”

Cảnh Y Nhân luôn mở miệng hỏi theo thói quen, không xưng tên với đối phương, càng không dùng hai chữ “Xin hỏi“.

“...” Ánh mắt nhân viên lễ tân có vẻ kỳ quặc, cô ta nhìn cô gái đang che ô trong nhà từ trên xuống dưới thật kỹ càng.

Cô gái xinh đẹp này có vẻ rất kiêu ngạo, nghe cách nói thì hình như có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc. Nhân viên lễ tân tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Xin hỏi cô có quen biết tổng giám đốc không? Cô đã đặt hẹn trước chưa ạ?” Tuy nhiên thái độ của cô ta không cung kính cho lắm. Cảnh Y Nhân thản nhiên giải thích: “Tôi là vợ của anh ấy.”

“...”Nhân viên lễ tân lập tức trợn tròn mắt, nhanh chóng đứng thẳng người lại rồi quan sát Cảnh Y Nhân lần nữa. Tuy rằng bọn họ không biết mặt phu nhân tổng giám đốc nhưng có nghe nói cô ấy rất xinh đẹp. Lễ tân cung kính trả lời: “Thưa bà Lục, hôm nay ngài Lục chưa đến công ty ạ.” “...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân chậm rãi cụp mắt xuống, có vẻ thất vọng. Cô đang định xoay người đi ra thì đúng lúc đó, Lưu Hiểu Đông - trợ lý thư ký vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy cảnh Y Nhân.

“Cô Cảnh.” Trợ lý thư ký chạy về phía Cảnh Y Nhân. “Sao cô lại tới đây thế?” Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu lại, mỉm cười với Lưu Hiểu Đông. “...” Cô cứ bất giác tới đây thôi. “Tôi dạo phố gần đây, tiện đường đến thăm Lục Minh luôn.” Nói xong, Cảnh Y Nhân liếc nhìn Lưu Hiểu Đông trong trang phục công sở, thấy thẻ tên trước ngực cô ấy có dòng chữ “Bộ phận thư ký, thư ký, Lưu Hiểu Đông“.

Cảnh Y Nhân nhớ thẻ tên lúc trước của cô ấy là “Trợ lý thư ký, Lưu Hiểu Đông“. “Hôm nay Lục tổng không tới công ty đâu ạ. Ngài ấy đang ở bệnh viện, cô không biết sao?” Nghe vậy, trái tim Cảnh Y Nhân đột nhiên co rút lại, cô khẩn trương hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

Lưu Hiểu Đông cười nói: “Cô Cảnh, cô đừng khẩn trương. Lục tổng không sao cả, hình như là bạn của Lục tổng bị bệnh, ngài ấy vừa sai tôi đi mua đồ mang đến đó.”

“Hay là cô đi cùng tôi đi.” Cảnh Y Nhân lập tức gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Được.” Lưu Hiểu Đông và Cảnh Y Nhân trở lại trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, Lưu Hiểu Đông mua rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng rồi lái xe chở Cảnh Y Nhân đến bệnh viện. Trên đường, Cảnh Y Nhân thất thần nhìn dòng người qua lại và các cửa hàng bên ngoài cửa sổ.

Qua cuộc trò chuyện với Lưu Hiểu Đông, Cảnh Y Nhân mới biết được gần đây cô ấy đã được thăng chức làm thư ký.

Lý Đồng vì chuyện lần trước nên bị Lục Minh khai trừ.

Mấy ngày nay, Cảnh Y Nhân cũng không chú ý nhiều đến báo chí truyền thông, hơn nữa cô cũng không hay ra ngoài nên hoàn toàn không biết chuyện này.

Lưu Hiểu Đông vừa kể với cô, cô lập tức lấy lại tinh thần rồi lên mạng tìm kiếm.

Quả nhiên chuyện cô làm bẽ mặt Lý Đồng lần trước đã được đăng tải khắp nơi. Cảnh Y Nhân vẫn chưa dám tin, ngẩng lên hỏi lại Lưu Hiểu Đông: “Lục Minh đã đuổi việc Lý Đồng rồi sao?”

Lưu Hiểu Đông vừa lái xe vừa gật đầu, còn nói Lục Minh từ hôm đó luôn cho người xịt nước hoa khắp công ty, nói là sợ công ty lại có mùi thối nữa.