Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 203: Lý đồng không cam lòng




Gương mặt Lý Đồng tái mét lại. Cô ta không ngờ rằng Lục Minh lại mỉa mai mình như thế.

Lý Đồng nén cơn giận xuống, đến phòng trà nước pha cà phê cho Lục Minh như thường lệ.

Ngày thứ bảy hôm đó, sau khi cha mẹ cô đến nhà Lục Minh làm loạn, cha cô có nói cho cô biết Lục Minh đã đồng ý sẽ cho cô một câu trả lời, cô mừng thầm cho rằng những tính toán trước đây đã thành công hơn nữa. Nhưng những lời vừa rồi của trợ lý lại khiến lòng cô ta chợt lạnh ngắt.

Lý Đồng đứng đờ ra trước máy pha cà phê, mãi cho đến khi cà phê tràn ra khỏi cốc làm bỏng tay, cô ta mới định thần lại được. Vội vàng tắt máy, cô ta bỏ cốc cà phê đầy ắp sang một bên, lấy một chiếc cốc khác trong tủ khử trùng ra pha lần nữa.

Lý Đồng bưng cốc cà phê đi vào trong phòng làm việc, Lục Minh đang vùi đầu trước bàn làm việc viết gì đó. Cô ta yên lặng đặt cà phê bên cạnh tay của Lục Minh: “Lục tổng, cà phê của anh đây ạ.” Giọng nói của Lý Đồng vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.

Nhưng Lục Minh lại chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

“...” Lý Đồng đứng tại chỗ do dự hai giây, xem Lục Minh có nói thêm gì không, ngón tay thon dài của anh cầm bút máy viết soàn soạt một đoạn văn bản bằng tiếng Anh.

Tay áo anh được xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay mạnh mẽ, trên cổ tay áo có thêu hình rồng màu vàng, tương xứng với khí chất cao ngạo lạnh lùng của anh. Lý Đồng biết Lục Minh không thích bị quấy rầy lúc đang làm việc nên xoay người định đi ra khỏi phòng. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên, giọng nói của Lục Minh vang lên sau lưng, dường như anh vừa mới phát hiện ra cô vậy, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô đến để làm việc à?“.

Giọng điệu câu hỏi mang theo chút bất ngờ, cứ như là Lý Đông đáng ra nên ở nhà nghỉ ngơi hoặc không đến đây thì càng tốt vậy.

Lý Đồng quay người lại, gật đầu: “Vâng, tôi đã quay lại làm việc rồi thưa Lục tổng.”

Lục Minh đặt bút máy xuống, một tay chống cằm, có vẻ rất có kiên nhẫn nhìn cô: “Cô không có gì muốn nói với tôi à?” “...” Nghe vậy, Lý Đồng tất nhiên biết Lục Minh đang nhắc đến hôm cô ta bị làm nhục nhã. Lục Minh cho rằng cô ta sẽ kiện cáo sao?

Cô ta muốn kiện cáo, nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức kiện cáo lúc này! Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lý Đồng trở nên oan ức, cô ta cắn môi dưới, nước mắt dâng lên, rồi lắc đầu. “Không sao đâu! Tính cách của Cảnh Y Nhân vốn đã như vậy rồi! Cô ấy hiểu lầm em, nhục nhã em cũng được, vì dù thế nào cô ấy cũng là vợ của tổng tài. Lẽ nào em lại đi đánh nhau với cô ấy một trận hay sao? Làm vậy thì Lục tổng đâu còn mặt mũi nào nữa.”

Lý Đồng tỏ vẻ như mình biết suy nghĩ cho đại cục, rộng lượng và hiền dịu ra sao, đã nghĩ cho Lục Minh nhiều đến thế nào.

Lục Minh lười biếng nhướn mày nhìn cô ta.

“Kim Sắc Niên Hoa là câu lạc bộ có chế độ thành viên số một, sổ hai của thành phố S. Người có thể đến đó không giàu sang thì cũng cao quý, mặc dù phí thành viên Kim Sắc Niên Hoa rất cao nhưng vẫn có nhiều người ưu ái vì họ phục vụ rất tốt, riêng tư của khách hàng luôn là điều quan trọng nhất, rất nhiều thương gia quý tộc mải mê chơi đùa ở đó không muốn về. Kể cả khi họ chạy trần truồng trong câu lạc bộ nhưng nếu không được đích thân chủ nhân cho phép thì những hình ảnh trong camera giám sát sẽ không được truyền ra ngoài!”

“...” Nghe vậy, Lý Đồng lập tức sầm mặt lại, trắng bệch rồi xanh mét: “Lục tổng, anh... anh nói vậy là có ý gì?” “Tôi có ý gì, cô hiểu rất rõ!”

Vẻ mặt lạnh băng, lời nói quyết tuyệt của Lục Minh khiển Lý Đồng đau khổ đến mức nước mắt lưng tròng, khuôn mặt cô ta đầy tuyệt vọng, cả người khẽ run rẩy.