*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ha của Lý Lập Vinh không chút nể tình tát mạnh vào mặt của Lý Lập Vinh một cái
Âm thanh vang đội, khiến người khác nghe như bị ù tai, ầm một tiếng, cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại
Cha của Lý Lập Vinh trợn mắt lên giận dữ như muốn giết chết con trai mình vậy, ông ta nghiến răng cảnh cáo.
“Nếu mày không muốn tạo động đến thằng kia thì hãy ngoan ngoãn ra nước ngoài học hành cho tao, tao thấy bộ dạng õng ẹo trước mặt thằng kia của mày là tao đã buồn nôn rồi!”
“...” Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Quân Tuyết sợ hãi
Anh Cảnh Triệt gặp cha và người nhà của anh ấy, có phải cũng bị ép buộc như vậy không? Có phải cảnh Triệt vì bảo vệ cậu nên mới đi xem mắt với Cung3Tư Vũ? Một mình chịu áp lực? Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết đau lòng như cắt
Dường như có ai đó đã phát hiện ở bên ngoài có người, liền đi đóng cửa lại
Tiếng cãi nhau trong phòng liền nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Quý Quân Tuyết lấy lại tinh thần và đi về phòng mình.
Cậu và Cảnh Triệt đã đi đến bước này rồi, chỉ là cậu may mắn hơn Lý Lập Vinh
Cảnh Triệt là người đàn ông có thực lực đảm đương cho nên vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu, để cậu được sống dưới sự che chở của Cảnh Triệt.
Mà sự đau khổ của Lý Lập Vinh là phải sống dưới sự quản lý của cha mẹ mới có thể sống được.
Quý Quân Tuyết đột nhiên nghĩ đến những lời mà Cảnh Triệt từng nói với cậu.
“Một người đàn ông0nếu như không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ tình cảm và người yêu của mình thì đừng đi yêu người đó nữa, tránh xa người đó ra, nếu không nó sẽ trở thành ham muốn vui chơi nhất thời, một hành vi vô trách nhiệm, cuối cùng làm tổn thương lẫn nhau, không còn gì cả.”
“Chỉ cần thực sự yêu một người thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để bản thân trở nên mạnh mẽ, không đủ mạnh mẽ thì chỉ có thể nói là không đủ yêu, điều này không có liên quan đến giàu nghèo, nội tâm mạnh mẽ mới là sự mạnh mẽ thật sự.”
Quý Quân Tuyết vừa suy nghĩ vừa đi tới trước cửa phòng, nhìn Cảnh Triệt đã gọi đầy bàn món ăn mà cậu thích, Quý Quân Tuyết đứng ở trước cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn5Cảnh Triệt chằm chằm, trong lòng lại tràn đầy đau lòng.
cảnh Triệt luôn âm thầm bảo vệ cậu, mà cậu chẳng phải làm gì cả, hưởng thụ mọi thứ từ cảnh Triệt, đôi tay lớn dịu dàng của Cảnh Triệt như cây dù bảo vệ ôm lấy cậu, bảo vệ cậu
Nghĩ vậy, mắt Quý Quân Tuyết đột nhiên đỏ lên
Nhìn Quý Quân Tuyết đi vào với đôi mắt đỏ hoe, Cảnh Triệt theo bản năng đứng dậy.
“Sao chỉ đi vệ sinh thôi mà mắt em lại đỏ lên thế?” “...” Dòng suy nghĩ của Quý Quân Tuyết bị giọng nói của Cảnh Triệt cắt ngang
Đóng cửa lại, cậu đi vào trong, cố tình che giấu nói: “Em vừa mới rửa mặt, bột tẩy trắng nước ở đây hình như nhiều quá, bị vào mắt nên em nhất thời chưa thích nghi được.” “...”Nghe vậy, Cảnh4Triệt híp mắt lại, không nói gì nữa, bước lên trước kéo tay của Quý Quân Tuyết về chỗ ngồi.