*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, Cảnh Triệt thay giày ngay lối vào, sau đó lập tức nhanh chân bước lên tầng hai.
“...” Quý Quân Tuyết mờ mịt nhìn bóng lưng của Cảnh Triệt, không biết anh ta đang vội vàng chuyện gì
Chưa được bao lâu, Cảnh Triệt ôm một hòm thuốc bằng plastic xuống nhà
Cảnh Triệt kéo Quý Quân Tuyết ngồi lên ghế sofa
Cảnh Triệt mở hòm thuốc ra trước mặt Quý Quân Tuyết, lấy từ bên trong ra một hộp thuốc trị cảm, đưa đến trước mặt Quý Quân Tuyết.
“...” Quý Quân Tuyết mờ mịt nhìn nó, không hiểu có ý gì? Đôi mắt thâm thúy của Cảnh Triệt bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết, sau đó anh ta nghiêm túc nói
“Bắt đầu từ hôm3nay, anh sẽ luôn mang hộp thuốc này trong người.” “Anh cảnh Triệt bị cảm à?” Nói xong, Quý Quân Tuyết đưa tay ra sờ vào trán của Cảnh Triệt
Cảnh Triệt lắc đầu: “Không, chỉ là anh nghe nói nếu uống mười viên thuốc này một lần thì sẽ ngủ rồi chết
Cũng coi như là được chết không đau đớn gì.” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết chấn động rụt tay về
Cậu trợn to mắt, khó hiểu nhìn Cảnh Triệt, có linh cảm không lành.
“Anh Cảnh Triệt, anh định làm gì?” “Quân Tuyết, anh biết em luôn suy nghĩ cho anh
Nếu có một ngày, cha anh đến tìm em, nếu em chọn rời xa anh, anh sẽ không chút do dự mà uống hết0hộp thuốc này.” Cảnh Triệt đang tiêm một liều thuốc dự phòng mạnh cho Quý Quân Tuyết, nếu như chỉ cần em đuổi anh đi, anh sẽ chết cho em xem.
“...Quý Quân Tuyết ngơ ngác nhìn Cảnh Triệt, nào có ai ép người ta như vậy chứ? Quá nham hiểm và độc ác, làm cậu phải kinh sợ
Cho dù Cảnh Triệt có thật sự uống thuốc này hay không thì chuyện này cũng đủ để Quý Quân Tuyết lo lắng rồi.
Viền mắt của Quý Quân Tuyết lập tức đỏ lên, cậu đưa tay ra, siết chặt eo của Cảnh Triệt, sau đó dựa vào ngực anh ta.
“Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu, ngày kết hôn, em đã tuyên thệ vĩnh viễn5sẽ không rời xa.” “...” Cảnh Triệt ôm Quý Quân Tuyết, cúi đầu thương tiếc hôn lên mái tóc của cậu
“Hãy tin anh, anh sẽ cho em một cảng tránh gió an toàn!” “..”Quý Quân Tuyết gật đầu.
Đúng như cảnh Triệt dự liệu, buổi tối hôm đó Quý Quân Tuyết đã ngủ
Trong căn phòng mờ tối yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ tích tích tích tích
Cảnh Triệt vẫn không thể nào ngủ được
Nằm ở trên giường, màn hình điện thoại của anh ta đột nhiên chợt lóe sáng.
Anh ta đã chỉnh điện thoại thành chế độ rung từ sớm, chính vì đang chờ cuộc gọi này
Cảnh Triệt cúi đầu hôn lên tóc của Quý Quân Tuyết ở trong lòng mình, sau đó mới4rút tay khỏi gáy của cậu.
Anh ta nhẹ nhàng xốc chăn lên rồi xuống giường, cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi thẳng đến cửa phòng làm việc, Cảnh Triệt mới nghe điện thoại, đồng thời anh ta cũng vặn mở cửa phòng mà đi vào trong, hờ hững gọi một tiếng: “ Cha!” Cảnh Triệt vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng gào thét của Cảnh Đức Chính
“Cái thứ đang đăng trên mạng là cái quái gì hả? Con đang lăng xê? Để trả thù ở phụ nữ để tiện tên là Quý Quân Mỹ kia? Hay là muốn lên trang đầu thế?” Cảnh Triệt lười biếng ngồi lên ghế9sofa, hờ hững nói: “Đều không phải.” “Không phải thể thì nó là cái quái gì?” Cảnh Đức Chính quát mắng
Điều ông ta sợ nhất là tất cả những suy đoán của ông ta đều sai.