*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô tới nơi này làm cái gì?” Quý Quân Tuyết tủi thân nhìn Cảnh Triệt, nũng nịu mở miệng nói
“Cảnh Triệt, mấy ngày nay em không về, anh cũng không quan tâm em một chút sao? Giờ lại còn hỏi tại sao em lại ở đây?” “Cha tôi đã nói với tôi chuyện cô bị ông ấy đuổi ra ngoài rồi, cứ đi đi, nơi này không chào đón cô.”
Nói xong, Cảnh Triệt đi giày da vào trong phòng.
Anh ta phát hiện dép của mình không ở trên kệ giày mà đang ở trên chân Quý Quân Mỹ, anh ta vốn có bệnh sạch sẽ, lập tức cảm thấy ghê tởm
Đi đến phòng bếp cửa, anh ta cầm túi giấy trong tay giao cho Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết vừa mới nhận lấy chiếc túi, Cảnh Triệt đã xoay người3cậu lại, đẩy cậu vào phòng bếp
Anh ta dịu dàng ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Em đợi ở phòng bếp, không có lệnh của anh, không cho phép em ra đây.”
Quý Quân Mỹ đứng ở phòng khách bị cảnh Triệt lờ đi, vẻ mặt kinh ngạc nhin Cảnh Triệt, đi nhanh về phía anh ta.
Vừa lúc, Cảnh Triệt ra khỏi phòng bếp, thuận thể đóng cánh cửa phòng bếp lại
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, bình tĩnh khinh thường nhìn Quý Quân Mỹ, tỏ ra rằng có chuyện gì cứ nhằm vào anh ta
“Cảnh Triệt, bọn mình dù sao cũng là vợ chồng...”
“Ai là vợ chồng với cô, cút ngay đi!”
Giọng của cảnh Triệt không lớn, nhưng lại nói lời vô tình đuổi Quý Quân Mỹ đi, không lưu một chút đường sống.
“Cảnh Triệt...” Nước mắt của Quý0Quân Mỹ lại chảy xuống, cô ta đau đớn vươn hai tay che mặt
“Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Tôi đối xử với cô như thế nào? Tôi đối với cô đã hết lòng rồi
Hay là cô cứ muốn ép tôi lộ hết chuyện xấu của cô ra cho người ta biết?”
Nếu không nể tình chuyện cô ta là chị của Quý Quân Tuyết thì chuyện xấu của cô ta, anh ta đã nói cho người khác rồi
“...”Nghe vậy, Quý Quân Mỹ giật mình hoảng sợ, bỗng ngẩng đầu trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Cảnh Triệt
Cô ta không dám tin, khủng hoảng hỏi: “Anh..
anh đã biết?” “Cô ngu không phải lỗi của cô, nhưng cô tưởng người khác cũng ngu giống cô thì đúng là ngu xuẩn
Cút! Đừng để tôi nói lần thứ ba nữa.”5Lời nói dối mà Quý Quân Mỹ vẫn bám lấy rằng mình là người bị hại đã bị chọc thủng, cô ta tuyệt vọng đến mức lập tức gào khóc, bắt lấy cánh tay Cảnh Triệt, liên tục lay mà nói xin lỗi.
“Cảnh Triệt, em sai rồi, em biết sai rồi, em đã sớm hối hận chết đi được, anh hãy tha thứ cho em đi, cho em một cơ hội nữa được không? Em sẽ làm một người vợ tốt, dùng cả đời để bồi thường anh, em van cầu anh...” Quý Quân Mỹ khóc đến mức lễ hoa đái vũ”, chỉ thiếu nước quỳ xuống
(*) Lễ hoa đái vũ (47#5]: Giống như hoa lễ đính hạt mưa
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của4người con gái khi khóc.
Xem ra anh ta không tự mình ra tay, Quý Quân Mỹ sẽ không đi
Cảnh Triệt túm lấy cổ tay Quý Quân Mỹ, lôi cô ta ra bên ngoài
Cảnh Triệt dùng một tay vứt cô ta ra ngoài cửa, đá cả giấy ra ngoài cho cô ta và cảnh cáo: “Về sau cô mà còn dám đến nhà tôi, tôi sẽ tố cáo cô tự ý xông vào nhà dân, tung cả chuyện xấu của cô ra nữa đấy.”
“...”Quý Quân Mỹ khóc đến mức phấn son trên mặt nhòe hết, phát cuồng gào thét như bị bệnh tâm thần
“Cảnh Triệt! Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, em không cam lòng, em không cam lòng anh lại ruồng bỏ em như thế.” Cảnh Triệt9lạnh lùng, khinh thường cười khẩy với cô ta một tiếng, sau đó hung hăng đóng cửa lại.