*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Quân Tuyết quay đầu lại lên tiếng trả lời: “Vâng! Em còn một chút nữa thôi, sắp hoàn thành rồi!” Nói xong, cậu lại rối bời mà gãi gãi đầu
Thấy thế, Cảnh Triệt đi đến phía sau cậu, nhìn hình vẽ 3D xiêu vẹo trên màn hình máy tính, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Anh ta cởi tạp dề trên người ra và đặt bên cạnh bàn học, cúi người ở phía sau Quý Quân Tuyết, một cánh tay dài chống xuống bàn, một bàn tay vòng qua bên kia Quý Quân Tuyết và chỉ vào hình vẽ trên máy tính
Đầu Cảnh Triệt ngay phía trên đỉnh đầu Quý Quân Tuyết, hai tay như đang ôm lấy cậu từ phía sau2vậy, chống xuống bàn học
Khoảng cách hai bên gần gũi đến mức gần như áp sát vào nhau.
Quý Quân Tuyết cảm nhận được lưng mình dán lên trước ngực Cảnh Triệt...
“Chiếc giường này, em đặt sai vị trí rồi, cách nền nhà quá xa, định treo giữa không trung như thể có ma à? Còn nữa, cửa phòng này bị lệch, em không nhận ra à?” “...” Cảnh Triệt tới gần, Quý Quân Tuyết nhất thời cảm thấy khó thở
Bên tại cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên cánh tay của Cảnh Triệt, lưng cũng chỉ cách hai chiếc áo sơ mi hơi mỏng, cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của Cảnh Triệt.
Không hiểu sao, tim Quý7Quân Tuyết cũng đập thình thịch nhanh hơn
Không khí xung quanh dường như đều tràn ngập hơi thở đàn ông thành thục của Cảnh Triệt, xen lẫn một mùi thuốc lá thoang thoảng.
Mùi hương này cực kỳ dễ ngửi.
Quý Quân Tuyết căn bản không nghe thấy cảnh Triệt đang nói gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, ngay cả bên tai cũng đỏ lừ
Thấy cậu hồi lâu không nói gì, Cảnh Triệt cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?” Hơi thở ấm áp phả vào tóc mái lưa thưa của Quý Quân Tuyết.
Tóc mái hơi di chuyển, khiến trán Quý Quân Tuyết bị ngứa
Trái tim cậu lại đập loạn lên, Quý Quân Tuyết thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim9đập mạnh mẽ điên cuồng của mình, khẩn trương đến mức bỗng nhảy bật ra khỏi ghế.
Cảnh Triệt lạnh nhạt tránh người ra, ngỡ ngàng nhìn cậu, lại hỏi một lần: “Làm sao vậy?” “Không phải anh gọi em đi ăn cơm à? Ha ha, ăn cơm đi, để lâu thì nguội mất!” Nói xong, Quý Quân Tuyết xoay người đi về phía cửa phòng ngủ.
“...” Cảnh Triệt ngỡ ngàng nhìn bóng dáng của cậu, sau đó khẽ phì cười, lúc này mới chợt hiểu ra tại sao
Anh ta thật sự thích nhìn dáng vẻ đáng yêu của Quý Quân Tuyết khi cậu khẩn trương.
Đến bữa tối.
Gà rán cực kỳ ngon, Quý Quân Tuyết không ngừng khen tay nghề của Cảnh Triệt rất5tốt.
Quý Quân Tuyết nào biết Cảnh Triệt không biết đã chiến đen biết bao nhiêu miếng gà rồi, anh ta thật sự không làm được, hết cách mới phải gọi điện thoại gọi gà giao tới nhà, ném túi đóng gói đi, cắt thành từng miếng rồi để vào đĩa.
Ăn xong cơm chiều, Cảnh Triệt tiếp tục dạy Quý Quản Tuyết hoàn thành bài tập, sau đó hai người ra khu phổ tản bộ và nói chuyện phiếm.
Gió chạng vạng thổi qua khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Về đến nhà, hai người ở trong phòng khách cùng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng
Sau đó, ai về phòng nấy làm chuyện của mình, sau 10 giờ, Quý Quân Tuyết nằm xuống3giường chuẩn bị ngủ.