*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ghĩ đến chuyện trước kia, Quý Quân Tuyết liền khó chịu trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, không có người thân làm bạn, cậu cứ tưởng rằng chị ấy gả cho anh rể tốt, về sau cả gia đình có thể vui vẻ sống bên nhau..
Quý Quân Tuyết lấy chìa khóa ra, thuần thục mở cửa lớn, đi vào trong phòng và đóng cửa lại
Chuyển quan, đôi giầy quen thuộc, trên vách tường có treo một chiếc áo khoác quen thuộc và túi công sở, cùng với chiếc hộp trên kệ giày đựng một ít đồ vật linh tinh.
Có những đồ cần dùng khi ra ngoài như ô, chìa khóa, dụng cụ mở chai linh tinh, bên trong còn có một..
chiếc móc chìa khóa.
Móc chìa khóa?
Quý Quân Tuyết giật mình nhìn móc chìa khóa, không ngờ trên đó lại có chìa khóa
Theo bản2năng, cậu cầm móc chìa khóa lên quan sát
Móc chìa khóa này là bức ảnh chụp Purikura mà lần trước cậu và bạn học cùng đi chụp, ảnh mỗi người được ép trong thủy tinh
Lúc ấy, cậu cầm cho anh Cảnh Triệt xem, anh ta nói vừa lúc thiểu cái móc chìa khóa nên muốn treo nó vào
Cậu nói chìa khóa của đàn ông lại móc ảnh chụp người đàn ông khác liệu có kỳ lạ hay không
Anh Cảnh Triệt chỉ cười lạnh, cũng không nói thêm cái gì
Sau đó, anh ta vẫn cảm để móc chìa khóa ở đây.
Hôm nay cậu mới phát hiện trên móc có tận mấy cái chìa khóa.
Tức là anh Cảnh Triệt thật sự dùng nó?
Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết nhường khóe miệng lên, thả chìa khóa lại vào hộp đựng đồ.
Thay giầy, đặt túi sách7trên vai xuống và đi lên tầng.
Trở lại trong phòng, Quý Quân Tuyết lấy vali ra, xếp gọn từng bộ quần áo của mình vào
Vừa mới thu xếp được một nửa, di động của cậu vang lên một tiếng
Quý Quân Tuyết lấy di động từ túi quần ra và liếc một cái, là Cảnh Triệt gửi tin nhắn tới.
“Em đi đâu thế? Anh làm việc xong rồi, vào văn phòng đi, anh dẫn em đi làm quen với môi trường làm việc của công ty.”
“...” Đọc tin nhắn, Quý Quân Tuyết không biết phải trả lời thế nào gì
Do dự một lát, cậu nhắn.
“Em cảm thấy có chút không thoải mái nên về nhà nghỉ ngơi trước, bây giờ em đang ở nhà.”
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, di động liền vang lên, là anh Cảnh Triệt gọi tới.
“...” Cậu phải9đi rồi, không biết nên nói với anh Cảnh Triệt như thế nào.
Điện thoại ở trong tay Quý Quân Tuyết vang rất lâu, dường như nó giống một vấn đề rất khó giải vậy, khiến Quý Quân Tuyết có chút khó xử
Im lặng hồi lâu, điện thoại cuối cùng cũng không còn âm thanh nào.
Quý Quân Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng điện thoại lại vang
“...” Do dự một lát, Quý Quân Tuyết vẫn lựa chọn bấm nghe điện thoại.
Thoát được nhất thời thì có ích gì, sau khi anh Cảnh Triệt trở về nhà, anh ta vẫn sẽ biết cậu đã chuyển nhà.
Quý Quân Tuyết đưa điện thoại đến bên tai, thản nhiên “Alo” một tiếng.
“Sao lại không thoải mái thể: Có phải hôm nay đánh nhau ở trường học, bị thương chỗ nào khác không?” “Không đâu! Anh5Cảnh Triệt, em có chút việc muốn nói với anh.”
Bên kia điện thoại, Cảnh Triệt cười nhẹ một tiếng: “Em không cần phải nói, anh đã xử lý xong giúp em rồi.”
“...” Cậu còn chưa nói gì mà anh ta đã biết rồi sao?
“Chuyện cậu bạn của em đã được giải quyết rồi, em không cần phải lo lắng nhiều
Về phí sinh hoạt tháng sau của em, anh đã chuyển khoản vào tài khoản của em rồi, đừng tiết kiệm quá
Anh có tra số dư trong tài khoản của em, sao còn nhiều thế?”