*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ vậy, trong lòng Nhạc Phong vô cùng khó chịu, theo bản năng giải thích cho mình
“Trước đây anh ta có người mình thích, không nhận ra phương hướng của mình, cũng không nhìn rõ trái tim của bản thân
Em có biết trong lòng anh ta mâu thuẫn, khó chịu đến thế nào không? Em cho rằng trong lòng anh ta không thấy tự trách, không thấy áy náy hay sao? Cũng đâu thể chỉ trách mình anh ta được?”
Nghe thấy có người nói chuyện thay cho Nhạc Phong, Thượng Hảo Hảo tức giận gào lên
“Sao không thể trách anh ta? Hiện giờ cũng không thấy anh ta có điểm nào không giống như trước? Vẫn cứ bắt nạt tôi như vậy, nhìn tôi chẳng vừa mắt.”
“...” Xem ra2giữa bọn họ có quá nhiều hiểu lầm
Nhạc Phong trầm mặc trong chốc lát rồi lại nói: “Anh thấy anh ta nhìn em rất vừa mắt đó chứ.” “Anh thì biết cái gì!” Thượng Hảo Hảo tức đến trông như thể sắp phát điên.
“...” Anh không hiểu thì còn ai hiểu nữa? “Anh có biết hôm qua anh ta giày vò tôi như thế nào không? Anh ta chính là muốn làm tôi mệt chết”
“Rõ ràng căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ mà còn bắt tôi dọn dẹp
Không có vết bẩn thì anh ta sẽ tạo ra vết bẩn
Làm bẩn rồi thì thôi, nhưng thà anh ta làm bẩn hết một lần để cho tôi dọn một lần là xong
Ấy vậy mà tôi vừa mới dọn xong7chỗ nào là anh ta lại làm bẩn lại chỗ đó
Tôi cứ phải quét dọn tới tận khuya, anh biết tôi mệt đến thế nào không? Vậy mà anh ta vẫn bày ra cái bộ mặt khinh khỉnh, ngạo mạn kia, ra vẻ tôi bị như thế là đáng đời vậy.”
“Cứ nhìn cái vẻ mặt như người ở nơi cao coi thường người khác của anh ta là tôi hận không thể đánh anh ta
Hủy cái khuôn mặt anh tuấn kia của anh ta đi để anh ta trở thành kẻ xấu xí!”
Trong lòng Thượng Hảo Hảo là cả một bụng lời than, cô không ngừng oán thán, khua tay múa chân nói chuyện, vẻ mặt như hận không thể véo chết Nhạc Phong vậy.
“...” Nhạc Phong chỉ cảm9thấy trong lòng vô cùng khốn khổ.
Tối hôm qua anh làm như vậy chẳng qua là muốn có ở lại lâu hơn một chút, muốn có chú ý tới anh nhiều hơn một chút mà thôi.
Cô cứ bò ra sàn quét dọn vệ sinh, chẳng chịu nhìn anh lấy một cái, còn nói phải đợi cái tên Phong Thích Minh tới cưới cô nữa, anh có thể không bừng bừng lửa giận sao?
Nghĩ vậy, không hiểu vì sao, trong lòng Nhạc Phong lại đau nhói
Thượng Hảo Hảo trước kia đã từng rất thích anh, thích đến mức không còn tôn nghiêm
Sau khi bị anh sỉ nhục, chuyện gì cô vẫn suy nghĩ cho anh..
Thượng Hảo Hảo bây giờ đã không còn yêu anh nữa, khi nhìn thấy anh chỉ5còn thấy chán ghét, sợ hãi, và muốn đánh anh mà thôi.
Có những thứ, lúc có được lại không cố gắng quý trọng, đợi tới khi mất đi rồi thì hối hận cũng không còn kịp nữa.
Thời gian không thể quay lại, ở những năm tháng tươi đẹp nhất, cổ đã hiến dâng tình yêu chân thành, thuần khiết của mình cho anh
Nhưng anh lại chà đạp cổ đến mức thương tích đầy người
Hiện giờ muốn có cũng chẳng thể có được nữa..
Nhạc Phong đau buồn lẳng lặng nhìn Thượng Hảo Hảo đang khua tay múa chân tố khổ trước mặt mình
Sau đó Thượng Hảo Hảo nói gì đó, Nhạc Phong không thể nghe lọt lấy một chữ, bởi vì anh biết, ngoại trừ chán ghét anh, sợ anh3ra thì không còn điều gì khác nữa..
Thượng Hảo Hảo nói một hồi, dường như đã kiệt sức, đẩy đống bát đĩa trước mặt ra, nằm nhoài xuống mặt bàn mà ngủ
Nhạc Phong cứ thể nhìn cô chăm chú
Cô không xinh đẹp như Cảnh Y Nhân, cũng không tao nhã như Cảnh Y Nhân, lại càng không tài hoa hơn người như Cảnh Y Nhân
Nhưng cô lại có điểm hấp dẫn của mình, tính tình thẳng thắn, không hề giấu giếm điều gì.
Thế nên những gì thuộc về cô đều vô cùng đáng yêu, cô có lòng nhiệt tình, luôn biết suy nghĩ cho người khác, giống như một mặt trời nho nhỏ, phát ra ánh sáng ấm áp, thu hút tầm mắt của anh.