Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 1139: Đứa trẻ này không bình thường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

7ột lúc sau, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của nhóc mới thốt ra vài chữ: “Không có tại sao!”

“...” Không có tại sao?

Đây là lời nói mà một đứa trẻ hai tuổi nên nói ra sao?

Vừa già dặn, lại tràn ngập tâm sự

Không phải đứa trẻ hai tuổi nên tràn ngập ngây thơ chất phác sao? Hình như con trai anh giống trưởng thành sớm vậy

Chênh lệch giữa con trai và con gái của anh quá lớn, nếu lấy Tiểu Đâu Đâu là tiêu chuẩn của một đứa trẻ bình thường thì Đại Đâu Đâu rất không bình thường

Tiểu Đâu Đâu ngày nào cũng chỉ ăn và chơi, không phải nghĩ ngợi gì

Nhưng Đại Đâu Đâu lại bắt đầu lo lắng chuyện2có thêm em trai hoặc em gái

Đây là chuyện mà một đứa trẻ nên quan tâm sao? “Có phải con lo cha mẹ có em trai hoặc là em gái thì sẽ không thích con hay không?” Đây là bệnh chung của tất cả đứa trẻ

Đại Đâu Đâu lắc đầu, lại không chịu nói nguyên nhân

Một lúc sau, Đại Đâu Đâu còn nói: “Nếu cha không muốn thì thôi!”

Cái đầu nhỏ cúi xuống, nhóc đi ngang qua ống quần Lục Minh mà đi lên tầng

Hai tay hai chân nhỏ bé lên tầng cũng phải cố hết sức

“...”Nếu anh không muốn thì thôi.

Nói gì vậy?

Nhìn bóng dáng con trai lên tầng, Lục Minh lạnh nhạt nói: “Con đi ngủ à?” Đại Đâu Đâu dừng9lại, quay đầu lại nhìn cha mà lắc đầu.

“Con đến phòng sạch chờ!”

“...” Đại Đâu Đâu gật đầu rồi đi về phía phòng sách

Lục Minh ôm cảnh Y Nhân về phòng ngủ

Vào phòng, Lục Minh nhẹ nhàng đặt Cảnh Y Nhấn ở trên giường, cởi đầm dạ hội trên người cô ra, thay áo ngủ thoải mái

Anh lấy bông tẩy trang trên bàn trang điểm mà Cảnh Y Nhân thường dùng, giúp cô tẩy trang trên mặt, nâng gáy cô lên để cởi dây buộc tóc, để cảnh Y Nhân thoải mái ngủ, anh đắp chăn cho cô rồi hôn lên trán cô một cái..

Lục Minh rời khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng sách

Bước vào phòng sách, Đại Đâu Đâu đang nghiêm6chỉnh đứng thẳng, sát vào tường, trông giống như cực kỳ hiểu quy tắc vậy

vẻ lạnh nhạt của Lục Minh khựng lại một giây, sau đó anh đóng cửa lại, lười nhác ngồi vào sofa trước bàn làm việc, xoay ghế lại, đối mặt với Đại Đâu Đâu

Lục Minh lạnh nhạt hỏi: “Ai dạy con tư thế đứng của quân nhân?” “Dì trông trẻ nói rằng khi nói về đề tài nghiêm túc với trưởng bồi thì phải cung kính, ngồi phải ngồi nghiêm, đứng phải đứng nghiêm, con học trong ti vi.” “..” Đứa trẻ hai tuổi trả lời đầy đủ, không chê vào đâu được, không có một chút lỗ hổng nào

Lục Minh nhớ rõ anh cũng hỏi qua Tiểu Đầu0Đầu vấn đề này

Nhớ rõ ngày đó nhìn thấy Tiểu Đầu Đầu mút ngón tay trong miệng hấp, anh liền trách cử Tiểu Đâu Đâu: “Ai bảo con ăn ngón tay?” Tiểu Đầu Đầu cười ha ha với Lục Minh, rút ngón tay ra, chảy nước miếng, học anh nói chuyện: “Ai bảo con ăn ngón tay?”

Chọc đến mức Lục Minh cười nhẹ: “Con bé con này!”

“Cha già kia!”

Đây mới là lời mà một đứa trẻ 2 tuổi bình thường hay nói.