*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7��...” Cảnh Y Nhân hơi ngây ngẩn, không hiểu tại sao Lục Minh lại ngồi ở ghế sau? Vừa mới nghĩ đến đây thì chỉ một giây sau, cô đột nhiên bị Lục Minh ôm chặt vào lòng
Anh cúi đầu, đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi em! Anh xin lỗi em!” Cảnh Y Nhân không hiểu sao Lục Minh đột nhiên lại xin lỗi mình, cô ngước mắt lên nhìn anh
Không ngờ viền mắt anh đã đỏ bừng
Lần trước Lục Minh cố ý không đến tòa chính là để cố ý gây ra lời đồn nhảm, để kẻ địch buông lỏng cảnh giác, cho rằng kế hoạch đã thành công
Nhưng mà anh cũng biết điều đó sẽ làm Cảnh Y Nhân bị tổn thương, cái gọi là cả2hai bên đều bị hại, anh chỉ có thể chọn bên bị tổn thương nhẹ hơn
Sau chuyện đó, anh cũng cân nhắc tới chuyện sẽ có người chỉ trỏ bàn tán về Cảnh Y Nhân, anh nên xử lý những chuyện này
Nhưng Cảnh Y Nhân chưa bao giờ nói với anh rằng mình phải chịu ấm ức ở bên ngoài, nên anh tưởng rằng mọi chuyện đã qua, sóng đã yên, biển đã lặng.
Nhưng không ngờ, Cảnh Y Nhân vẫn giấu không nói cho anh biết, ngày nào cũng bị người ta soi mói, chỉ trỏ lung tung mà cô vẫn nhẫn nhịn.
Trước mặt anh, cô mãi mãi tỏ ra mình là một người phụ nữ vui vẻ, hạnh phúc.
“Anh thực sự xin lỗi em! Y Nhân, anh đã không bảo vệ em thật tốt.” Lục9Minh hôn lên giữa mày cố.
“...” Bây giờ Cảnh Y Nhân mới hiểu, hóa ra Lục Minh xin lỗi cô vì chuyện này.
Thực ra cũng không nghiêm trọng như Lục Minh nghĩ, hơn nữa, Cảnh Y Nhân cô là ai chứ, sao có thể bị người khác nói mà không đáp trả chứ? Mỗi lần có người nào nói lung tung về cô, cô đều mắng xối xả cho người có một trận
Chỉ là hôm nay có bữa tiệc, rất nhiều phóng viên ở đó, lời nói ra sẽ bị truyền ra ngoài nên cô phải nhẫn nhịn, chỉ sợ làm liên lụy đến Lục Minh, danh tiếng của anh cũng bị xấu đi.
Cô biết tính tình của Lục Minh, một khi cô phải chịu ấm ức, anh không cạo đi một lớp da người khác6thì sẽ không để yên
Làm vậy sẽ dẫn tới rất nhiều tai họa
Cảnh Y Nhân duỗi tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh
“Cậu thật ngốc! Em đâu thấy ấm ức, cũng không thấy khổ sở gì cả đâu
Có thể ở bên anh chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi!” Lời vừa nói ra, Cảnh Y Nhân cũng thấy giật mình
Không ngờ cô lại bất giác nói ra những lời ngon tiếng ngọt như vậy, hơn nữa còn không khống chế được nữa, đã vậy, không xấu hổ, cũng chẳng thấy ghê người
Những lời nói thành thực xuất phát từ tận đáy lòng chính là lời ngon tiếng ngọt tuyệt vời nhất
Lục Minh rung động, con ngươi xinh đẹp trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô
Một giây sau,0anh hôn lên môi cô rất mãnh liệt
Đây là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân nói ngon ngọt với anh, lại hay và cảm động như vậy, anh còn muốn nghe nữa
“Em nói lại lần nữa đi.” Lục Minh thì thầm giữa làn môi, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, nụ hôn triền miên, đầy dụ dỗ
“..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên, sao có thể nói được chứ
Nói lại lần nữa thì buồn nôn quá.
(*) Lời của tác giả: PS: Tiết lộ về Đại Đâu Đâu Đại Đầu Đầu vốn là nam chính của một quyển truyện sau, mọi người muốn viết về nhóc trong ngoại truyện hay là chờ truyện sau nào?