*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7ô là em nuôi của anh ta từ khi nào chứ? Hơn nữa chuyện MV, không phải cô đã sớm từ chối rồi sao? Phóng viên có vẻ giật mình, còn muốn tiếp tục hỏi nhưng lại bị Triệu Lộc đánh gãy
“Còn vấn đề gì nữa thì hãy chờ bữa tiệc tiến hành đến một nửa đi, lúc đó sẽ có thời gian dành riêng cho các phóng viên đặt vấn đề.” Triệu Lộc đuổi khéo phóng viên đi, phóng viên tự nhiên cũng hiểu được, thức thời tìm cớ đi khỏi
Phóng viên vừa đi, Cảnh Y Nhân đã vội giãy ra khỏi khuỷu tay của Triệu Lộc, không hề có ý cảm ơn anh ta chút nào: “Phiền anh lần sau nếu muốn lừa phóng viên thì hãy đổi thân phận khác đi.” Em nuôi, thể mà anh ta cũng nghĩ ra được
Triệu Lộc cười với vẻ thờ ơ: “Cổ2không thích bị gọi là em gái nui” thì cứ gọi tôi là anh trai nui cũng được.”
(*) Triệu Lộc là người nước ngoài nên nói ngọng
“..” Cảnh Y Nhân tức giận lườm một cái, không biết là anh ta cố ý phát âm sai hay là vốn đã như thế rồi? Cô bưng một ly nước trái cây trên khay của nhân viên phục vụ rồi đi vào bữa tiệc
Triệu Lộc thờ ơ cười nhẹ
Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu được một lúc, Cảnh Y Nhân đi giày cao gót, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ngoài những lúc tham gia bữa tiệc và khi cần để quay phim, bình thường Cảnh Y Nhân sẽ không đi giầy quá cao
Cô liền đi tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô vừa mới ngồi xuống thì Lưu tổng đã đến gần, đẩy ghế dựa bên cạnh ra rồi ngồi xuống, nhã nhặn9nói với Cảnh Y Nhân
“Tên phóng viên vừa rồi thật không đứng đắn chút nào, tôi đã trách cứ bọn họ rồi, cô đừng để trong lòng nhé.” Lưu tổng đã nói như vậy rồi, dù sao cũng là ông chủ của mình, Cảnh Y Nhân sao có thể không biết xấu hổ đi truy cứu trách nhiệm chứ
Nhưng cô cũng không đáp lại, chỉ bưng nước trái cây lên và thản nhiên uống một ngụm
“...” Lưu tổng thấy Cảnh Y Nhân không nói lời nào, biết trong lòng cô chắc chắn là đang mất hứng
Lưu tổng tiếp tục thương lượng với Cảnh Y Nhân về mục đích của mình
“Y Nhân, Triệu Lộc là ngôi sao hàng đầu mà công ty chúng ta phải vất vả lắm mới có thể mời được, anh ta lựa chọn cô cùng quay MV, nếu cô không đồng ý thì anh ta sẽ không quay
Chỉ6cần cô không thích cảnh nào, hoặc là có cảnh quay nào vượt quá giới hạn, chúng tôi sẽ cắt hết, không quay nữa, cô xem có được không?”
“...”
“Chỉ cần không bị cắt giữa chừng, dựa vào khả năng diễn của cô, nếu diễn một lần là qua thì chưa đến một ngày đã quay xong rồi
Hơn nữa thù lao cho một MV tương đương với cả một bộ phim “Hào Môn Giai Nhân”, như thế chẳng phải rất có lời sao?”
“Tôi biết cô không cần tiền, nhưng phụ nữ tiêu tiền mà mình tự kiếm được thì như thể mới thích thú, sẽ không ai chỉ trỏ nói rằng cô dựa vào ông xã cả, cô hãy xem xét nhé, nếu không thành vấn đề thì tôi sẽ giúp cô làm thủ tục, cô thấy có được không?” Lưu tổng hạ mình rất thấp, liên tục nhắc đến đủ loại0ưu đãi, giống như Cảnh Y Nhân mới là ông chủ còn ông ta chỉ là nhân viên làm thuê vậy
Cảnh Y Nhân liếc Lưu tổng một cái
Dù thế nào thì cô chỉ là nhân viên, ông chủ của mình đã nói như vậy rồi, cô mà còn cự tuyệt nữa thì thật sự không nên chút nào
Hơn nữa, quả thật Lưu tổng đã nói trúng chỗ đau của cô, bởi vì vụ kiện lần trước mà Cảnh Y Nhân đến bây giờ vẫn bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cô cũng muốn thoát khỏi chuyện này.