*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, động tác hôn cô tuy mãnh liệt nhưng lại dịu dàng giống như đối xử với thứ trân quý nhất
Một bàn tay thon dài tiến sâu vào dưới làn váy của cô
Bàn tay ấy nhẹ nhàng, dịu dàng xoa nắn cách một lớp vải mỏng manh
Động tác đột ngột của Nhạc Phong làm Thượng Hảo Hảo hoảng hốt, liều mạng giãy giụa, cả người uốn éo, tránh trái tránh phải
“Không được! Đừng..
như vậy!” “Đừng trốn! Em yêu, đừng trốn, anh sẽ không làm em bị thương.” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Nhạc Phong dịu dàng như nước, trong tình cảm nồng nàn ấy lộ ra sự thương tiếc và không nỡ
“..” Thượng Hảo Hảo bị vẻ mặt và lời nói của anh ta làm rung động mãnh2liệt
Anh ta thật sự yêu cô như vậy sao? Rõ ràng bọn họ chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng vẻ mặt của anh ta giống như bọn họ đã biết nhau từ rất lâu, giống như anh ta yêu cô tới tận xương tủy vậy
Vẻ mặt lộ ra tình cảm dịu dàng tới tận xương tủy như vậy ai mà không động lòng chứ, trái tim có cứng rắn hơn nữa cũng hóa thành mềm mại
Thượng Hảo Hảo ngơ ngác nhìn anh ta, không giãy giụa nữa
Nụ hôn dịu dàng của người đàn ông đặt lên giữa hai lông mày cô, hôn lên chóp mũi, môi cô, cổ của cô, rồi từng chút, từng chút lần xuống dưới, Tình cảm dịu dàng như vậy, yêu thương, thương tiếc như vậy, giống như đã yêu9cô từ rất lâu, rất lâu rồi vậy, thậm chí dường như không chỉ là một đời, một kiếp
Cảm nhận được thân thể của cô đang run rẩy, bàn tay của Nhạc Phong thu lại, phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô
Anh ta dịu dàng hỏi: “Nguyện ý không?” “...” Thượng Hảo Hảo bị lời nói của anh ta làm cho sững sờ, đương nhiên cô hiểu lời anh ta nói nghĩa là gì
Anh ta muốn cùng cô làm chuyện đó, hiện giờ còn đang trưng cầu ý kiến của cô.
Tuy Thượng Hảo Hảo bị lời tỏ tình của Nhạc Phong và sự thương tiếc của anh ta làm cho chấn động, tim đập loạn nhịp, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa cô cũng không hiểu con người Nhạc Phong
Cô không6cần phải nghĩ đã hoảng sợ lắc đầu
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô giống chú nai con ngơ ngác, vô cùng đáng yêu làm Nhạc Phong khẽ cười một tiếng
Anh ta bể Thượng Hảo Hảo khỏi ghế sofa, đi về phía giường lớn
Dịu dàng đặt cô lên giường, tháo giày của cô
Sau đó nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực
Cả người Thượng Hảo Hảo căng thẳng tới mức cứng đờ ra
Nhạc Phong vẫn cười, ôm lấy bả vai cô, để cô thả lỏng
“Đừng lo, chúng ta không làm gì cả!”
Nhạc Phong cứ như vậy yên tĩnh ôm lấy cô, nhìn cô chăm chú
Ánh mắt này giống như thứ tình cảm và lòng thương nhớ trong cả một nghìn năm kết hợp lại mà thành một vẻ mặt dịu dàng tới0mức lòng người phải tê dại
Thi thoảng Nhạc Phong lại nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc trên mặt cô, vuốt ve lông mày, đối mắt, vành tai, gò má cố
Giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, anh ta cứ như vậy yên lặng thưởng thức cô
Thượng Hảo Hảo biết mặt mũi mình cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng không đẹp tới mức độ như thể chứ? Về mặt của Nhạc Phong giống như đang nhìn thấy nàng tiên nữ đẹp nhất thế gian vậy
Đây chính là thứ mà người ta nói “Người yêu ở trong mắt thì biến thành Tây Thi” sao? Thượng Hảo Hảo nằm yên không nhúc nhích, cứ để tùy Nhạc Phong nằm bên cạnh, chống tay đỡ trán nhìn cô, Đột nhiên, Nhạc Phong cầm lấy chiếc điều7khiển ở tủ đầu giường, nhẹ ấn một cái
Một điệu nhạc nhẹ nhàng, du dương, êm ái rất quen thuộc chợt vang lên
“Muốn nhìn thấy em cười.
Muốn cùng em cãi vã.
Muốn ôm em vào lòng
Giây trước vừa cãi nhau đỏ mặt
Giây sau xoay người chúng ta liền hòa hợp
Không sợ em khóc
Chẳng sợ em gọi Bởi vì em chính là niềm kiêu ngạo của anh Đôi mắt anh dõi theo bước chạy hoảng loạn của em Trái tim anh đã sớm chuẩn bị xong Một lần là được, anh muốn dẫn em đi nhìn thời gian dài đằng đẵng...