Vô Ảnh Trích Tinh

Vô Ảnh Trích Tinh - Chương 5: Oan gia ngõ hẹp, gặp cố nhân - tội chồng thêm tội do nghiệp dĩ




Từ tư thế đang như kẻ thất vọng vì vô công rồi nghề, gã chợt thở đánh khì một tiếng và cố vượt qua tâm trạng mệt mỏi cũng như chán nản để nhoẻn cười thật tươi tỉnh :







- Thất lão huynh đã đi những đâu quá lâu, mãi đến lúc trời sắp sẩm tối này mới quay về? Khiến đệ cứ phấp phỏng chờ, chỉ sợ không gặp lão huynh.







Chợt nghe gọi, Tiểu Thất mình dùng chân và quay đầu giương thật to đôi mắt để nhìn, cũng nhận ra gã :







- Úy! Sao huynh đệ đến được đây lẽ ra phải ở Điền gia tang để phục dịch mới đúng? Mà này, lần này huynh đệ đừng thập thò lấp ló ở đây, rất dễ bị ngộ nhận là kẻ gian. Vì chỗ tồi tàn này tuy toàn những kẻ nghèo kiết xác lưu ngụ nhưng ai nấy đều luôn cảnh giác, ngó chừng nhà cửa cho nhau.







Tiểu Thất tuy quá huyên thuyên nhưng vì lời nói nghe thuận tai nên khiến gã dù nhìn thấy Tiểu Thất sau khi giật mình, lại cứ mở to hai mắt nhìn trừng trừng, gã vẫn không lo ngại, do ngỡ đấy chỉ là phản ứng hiển nhiên. Vì thế, gã vẫn tiếp tục tươi tỉnh tươi cười nói với Tiểu Thất :







- Đệ nhờ Tiểu Trung chiếu cố nên có thể quay về Điền gia trang muộn hơn một chút cũng không sao? Vả lại, nhờ được phục dịch ở đấy đệ mới biết Thất lão huynh đã chịu nhiều khuất tất như thế nào. Vậy là đệ cố tình dò hỏi, may sao được gặp lão huynh. Đây, đệ có một đĩnh bạc này tặng lão huynh, gọi là bù đắp phần nào những tổn thất lão huynh đã bị mất việc. Đồng thời, đệ còn có một lời chân thành muốn khuyên, là lão huynh nên mau ly khai Giang Nam thành thì hơn, hãy hồi hương hoặc đi bất kỳ đâu cũng được.







Trời tuy mờ tối nhưng Tiểu Thất vẫn bị đĩnh bạc sáng trắng làm lóa mắt :







- Sao huynh đệ có nhiều ngân lượng đến vậy, lại sẵn lòng tặng cả cho đệ? Hay là đĩnh bạc này có xuất xứ đáng ngờ chăng?







Gã phì cười, đặt luôn đĩnh bạc vào tay Tiểu Thất và bảo :







- Hãy nhận lấy, vì đệ dù là kẻ gian vẫn không đến nỗi quá rộng lượng, sẵn sàng trao hết mà chẳng giữ lại cho bản thân. Nhưng với ngần này liệu có đủ cho Lão huynh ngay bây giờ đưa toàn gia ly khai ngay chăng? Cho lão huynh hay, Tiểu Trung như vẫn chưa hả dạ đâu, thế nên sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn đối phố với lão huynh đấy. Đệ vì không nỡ, đành cố chờ lão huynh đến tận lúc này.







Tiếu thất vội cất đĩnh bạc vào bọc bảo :







- Sao lại không đủ? Đệ sẽ lập tức thu xếp đưa thê tử đi ngay. Huống hố cả ngày nay, đệ dù đi rã chân, hỏi đến mỏi miệng vẫn chẳng tìm được bất kỳ việc làm nào khả dĩ đủ nuôi thân. Còn huynh đệ dù thế nào vẫn là người có lòng dạ Bồ Tát. Đệ sẽ luôn cầu Trời khấn Phật độ trì cho huynh đệ. Đa tạ, đa tạ huynh đệ.







Tiểu Thất nói đúng, không chỉ về việc lo xếp thật mau để đưa toàn gia cùng đi, mà còn là về vẻ tồi tàn nghèo nàn của khu vực này. Vì sau khi lẻn nhìn toàn gia của Tiểu Thất đã thật sự bỏ đi, gã lặng lẽ tiến ngay vào gian nhà lụp xụp của Tiểu Thất.







Các vật dụng trong nhà vừa ít vừa chẳng có vẻ gì đáng giá. Gia cảnh thật là nghèo, đến độ gã chỉ cần tốn một đĩnh bạc là mua được một chỗ tạm náu thân theo cung cách trước đây gã từng hành sự và lần nào cũng thoát hiểm.







Thế nhưng, khi gã tự đánh hỏa tập lên và đang loay hoay tìm hoặc là một đĩa đèn hoặc là một ngọn bạch lạp nào đấy để thắp sáng thì bất chợt từ một góc nhà có tiếng hắng giọng vang lên :







- Với ai khác thì khó thể ngờ. Chứ riêng ta, việc tìm gặp lại ngươi thật dễ như trở bàn tay. Thế nào? Dù chưa tìm thấy đèn để thắp sáng nhưng chỉ mới cách vẻn vẹn độ một năm, không lẽ ngươi vì mau quên nên không nhớ được thanh âm giọng nói của Hà Ngộ Thân ta?







Gã giật mình, chỉ suýt nữa là buông rơi hoặc làm cách nào đó miễn mau dập tắt ngọn hỏa tập trên tay gã. Tuy nhiên, khi đã nghe rõ và biết đang chạm trán cùng ai, gã nhanh chóng trấn tĩnh để từ tốn xoay người lại :







- Trí nhớ của đệ vốn kém, nhưng may ngờ Hà Ngộ Thân lão ca vẫn mau mắn xưng danh, khiến đệ không đến nỗi vỡ mật mà chết bất đắc kỳ tử. Vậy Hà lão ca có nhìn thấy đĩa đèn ở đâu không? Trừ phi ý Hà lão ca là không cần thắp sáng, đệ sẽ tắt hỏa tập vì chúng ta chỉ cần đối thoại, hà tất nhìn rõ mặt nhau làm gì?









- Ngươi khá lắm, khiến ta nếu không chỉ ngươi chỗ có đặt đĩa đèn ắt ngươi chẳng những không tin mà còn thêm nghi kỵ, nghĩ ta vì quyết ý gây bất lợi cho ngươi nên dù đến đã lâu, đã biết rõ từng vật dụng đặt ở đâu trong gian nhà nhỏ tồi tàn, nhưng lại cố ý hoặc không chỉ hoặc nối dối là không biết. Nào, hãy đến đây. Ắt ngươi đã thấy cạnh chỗ ta đang ngồi có sẵn một đĩa đèn? Hãy mau thắp lên, vì ta thật sự có nhiều điều cần đàm đạo và thương lượng cùng ngươi.







Vì đã xoay người lại, huống hồ ngọn hỏa tập vẫn cháy sáng trong tay, thế nên lẽ đương nhiên gã nhìn thấy tất cả. Nhưng chỉ khi nghe xong, biết rõ chủ ý của Hà Ngộ Thân là còn muốn đàm thoại, gã mới dám di chuyển, đi đến chiếc bàn không chỉ cũ kỹ mà còn sứt sẹo nứt nẻ nhiều chỗ, để vừa chuyển ánh hỏa quang từ ngọn hỏa tập trên tay gã sang chiếc đĩa đèn có sẵn trên bàn, đồng thời gã vừa đưa mắt nhìn dò xét nhân vật có chót mũi cong quặp xuống như mỏ chim ưng quả thật đã ngồi như cố tình chờ đội gã cạnh chiếc bàn :







- Hà lão ca vẫn an khang? Nhưng có phải vì đang rỗi việc nên Hà lão ca cao hứng, chợt nảy ý dò xét từng hành tung của đệ và thế là đã đi trước đệ một bước, đang trông chờ đệ tán dương bởi sự xuất hiện cơ hồ quá xuất quỷ nhập thần này của Hà lão ca?







Hà Ngộ Thân đã ngoại tam tuần, không chỉ có chót mũi quặp mà còn được cao xanh thương thưởng ban thêm cho một đôi mắt tuy lúc nào cũng nhắm hi hí nhưng những tia nhìn từ đó bắn xạ ra thì luôn phát thành ánh tinh quang chói ngời tợ hồ muốn nhìn thấu suốt lòng người. Và ngay lúc này đây Hà Ngộ Thân quả thật đang nhìn gã bằng những ánh mắt như thế :







- Ngươi ngờ ta cố tình theo dấu, dò xét ngươi? Sai rồi. Vì lúc ngươi còn đang loay hoay, tìm cách chạy thoát Điền gia một cách chật vật khốn đốn thì chẳng may cho ngươi cũng có ta ở đấy. Nhưng kể ra cách ngươi ứng phó để lẩn thoát cũng khá cao minh. Chỉ tiếc một điều là vì còn có ta, huống hồ vừa thoạt nhận ra ngươi, ta chợt nảy ý là sao không tìm cách gặp lại sau gần một năm xa cách, để xem ngươi hoặc đã phát tài hoặc đã có những thay đổi đáng quan tâm như thế nào? Vả như lúc nãy đã nói, ta muốn tìm gặp lại ngươi quả không khó. Ngươi thử đoán xem, ta đã hành động như thế nào để sớm đến đây trước và ung dung ngồi chờ ngươi?







Gã gượng cười :







- Chính đệ đã sơ suất. Vì lẽ ra nên động tâm và nghi ngờ khi phát hiện ở Tiểu Thất chợt bộc lộ một vài động thái khả nghi lúc hắn bất ngờ nhìn thấy đệ. Hóa ra chính là Hà lão ca vì từng có mặt ở Điền gia nên khi phát hiện đệ, lập tức dò hỏi mọi chuyển để rồi nghĩ ngay đến Tiểu Thất và Hã lão ca đã dọa Tiểu Thất, bắt hắn cung xưng nơi cư ngụ này của hắn, khiến hắn không chỉ bộc lộ ra mặt điều hắn đang sợ mà khi vào nhà thu dọn, dù nhìn thấy Hà lão ca đã ngồi sẵn ở đây, hắn vì muốn yên thân nên đành an phận, tuân lệnh Hà lão ca, cứ lặng lặng bỏ đi và vờ như không hề nhìn thấy Hà lão ca ở đây?







Hà Ngộ Thân bật cười :







- Ngươi lại sai nữa rồi. Vì ta tuy có nhờ dò hỏi nên biết chuyện đã xảy ra, khiến ngươi được nhận vào Điền gia thay cho Tiểu Thất nhưng một kẻ thân thủ bản lãnh như ta thì cần gì tìm gặp, sau đó đe dọa Tiểu Thất, một hành vi mà nếu ai đó sau này biết được ắt sẽ cười chê, cho rằng ta chỉ giỏi tài uy hiếp một Tiểu Thất hoàn toàn bất tài vô dụng? Trái lại, đích thực ngươi có phần đúng khi thừa nhận bản thân có sơ suất. Nhưng không phải sơ suất theo các ngươi vừa lập luận. Mà là gì, ngươi có biết chăng? Đấy là ngươi tuy mang thân phận một đạo chích nhưng vì bản chất chỉ thích thực hiện những hành vi hơn người nên ngươi được kể là đạo chích duy nhất luôn muốn tỏ ra thông hiểu đạo lý. Có phải chăng ngươi đã từng thổ lộ, dù là một đạo chích cũng phải biết đạo lý? Rằng ngươi quyết chẳng vì tham mà tiến hành những việc phi nghĩa? Rằng dù bất cứ giá nào, ngươi quyết không để bất kỳ ai phải chịu thiệt thòi mà nguyên nhân xuất phát thiệt thòi mà nguyên nhân xuất phát vì hành vi của ngươi? Chính đạo lý của ngươi đã phản lại ngươi. Vì nhờ đó ta đoán thế nào ngươi cũng tìm đến Tiểu Thất, bù đắp các tổn thất cho hắn, nhất là sau các việc ngươi đã gây ra tại Điền gia, ắt ngươi biết thế nào Tiểu Thất cũng bị hệ lụy, nên vì đạo nghĩa ngươi không nhẫn tâm để Tiểu Thất chịu thiệt vì ngươi. Và ta đã đoán đúng, chỉ cần khéo ẩn thân một chút thôi là dễ dàng không để Tiểu Thất phát hiện. Để trước khi ngươi đặt chân vào đây, ta chỉ cần xuất hiện và ung dung ngồi chờ là đủ. Thế nào, ta giải thích như vậy đã rõ chưa, đã khiến ngươi mãn nguyện chưa?







Gã thở hắt ra một hơi :







- Cao minh. Sinh ra đệ là song thân phụ mẫu, nhưng để hiểu thật rõ về đệ thì chẳng ai khác ngoài một mình Hà lão ca. Vậy là đệ đành tin Hà lão ca vì thật sự có chuyện cần thương lượng nên mới chịu khó xuất hiện và ngồi sẵn chờ đệ?







Hà Ngộ Thân cứ hi hí mắt bắn xạ những ánh tinh quang nhìn gã :







- Thoạt tiên hãy nói vật gì đã được một đạo chính như ngươi đắc thủ ở Điền gia trang của lão Điền Xuân Trường?









Gã lắc đầu :







- Dù là ai, thân phận thế nào hoặc hành động ra sao thì vẫn cần có và tuân thủ theo đúng đạo lý. Hà lão ca một khi đã biết đệ luôn có chủ trương như thế, lẽ nào miễn cưỡng đệ thổ lộ, tự vi phạm chính chủ trương lập trường của đệ?







Hà Ngộ Thân cười gằn :







- Nhưng đây là ngươi thổ lộ với ta, nhớ chưa, do ta cần biết và hứa sẽ giữ kín quyết không để ngươi phải gặp khó xử với nhân vật nào đó đã nhờ ngươi tiến hành nhiệm vụ lần này. Hay là ngươi không ngại hậu quả ắt xảy ra một khi ngươi có khăng khăng, chẳng đáp ứng đề xuất này của ta?







Gã vẫn nhất mực lắc đầu :







- Dù là thổ lộ với ai cũng vậy, đệ chỉ cần một lâng bội tín là sau này đừng trông mong gì có thể tiếp tục lấy nghiệp đạo chích làm sinh ý. Mong Hà lão ca đại lượng và đừng miễn cường đệ vi phản bội ước.







Hà Ngộ Thân bĩu môi :







- Ai cũng biết lão Điền Xuân Trường từng thu nhập khá nhiều bảo vật, huống hồ lão còn là cao thủ võ lâm, bản lãnh quyết chẳng kém gì các Chưởng môn Thất đại phái. Điều đó chứng tỏ vật ngươi vừa đắc thủ ắt có lai lịch không phải tầm thường. Vậy nói đi, để ưng thuận tiến hành nhiệm vụ này, phải chăng ngươi sắp được đền đáp không hề là ngân lượng mà sẽ là một pho võ học nào đó đã từ lâu nay ngươi vẫn thích trao đổi?







Gã cứ lắc đầu :







- Đệ thừa nhận ngoài một ít ngân lượng đủ để chi dùng, thật ý của đệ vẫn cứ muốn lấy nghiệp đạo chích để đánh đổi càng nhiều càng tốt đủ các loại võ công hầu như lúc nào cũng luôn cần thiết đối với đệ. Nhưng xin Hà lão ca thứ lượng cho. Vì cứ như điều đã từng xảy ra giữa đệ và Hà lão ca thực hành một nhiệm vụ, đổi lại đã được Hà lão ca chỉ điểm cho một môn công phu. Thú thật cho đến tận lúc này đệ vẫn giữ kín và mãi mãi cũng sẽ như thế, quyết chẳng ai biết giữa hai chúng ta từng có thương lượng như thế nào. Xin lặp lại, chủ trương của đệ là không bao giờ thổ lộ những việc đã hành động. Cho dù có bị Hà lão ca uy hiếp thế mấy, đệ vẫn cam chấp nhận, quyết không vì tham sinh úy tử mà vi phản bội ước. Và nếu Hà lão ca vì động nộ nên chợt nảy ác ý, toan giết đệ để sát nhân đoạt vật thì lời duy nhất của đệ là khuyên Hà lão ca đừng hành sự vô ích. Bởi với bất kỳ vật gì cũng vậy, một khi đã thủ đắc đệ đều tìm cách giấu kín, chẳng bao giờ xuẩn động tự mang theo bên người. Vạn nhất đệ bị bắt quả tang với đủ vật chứng bên người thì dù trăm miệng đệ vẫn chẳng mong chạy thội.








Hà Ngộ Thân chợt thở ra phì phì, như muốn nói chỉ bằng cách đó y mới có thể hạ hỏa bớt những gì đang khiến y động nộ nhưng nhất thời chẳng thể phát tác :







- Tóm lại ngươi quyết chẳng hé môi?







Gả quả quyết gật đầu :







- Hà lão ca đã biết quá rõ về đệ và quả thật đệ cam đành đắc tội.







Hà Ngộ Thân lại gằn giọng :







- Kể cả việc ngươi đang thực hiện nhiệm vụ này cho ai hoặc sẽ được đền đáp bằng công phu gì, ngươi cũng không tiết lộ?







Gã cười cười :







- Chỉ cần lỡ một lần tiết lộ là vĩnh viễn sau này sẽ chẳng còn bất kỳ ai tín nhiệm và cần đến đệ. Câu trả lời của đệ là không.







Hà Ngộ Thân chợt lấy ra một vật đặt lên bàn, ngay trước mặt gã :







- Hãy nuốt vật này vào.







Gã kinh nghi nhìn vào vật có hình thù tương tự một hoàn nan dược :







- Đệ không đến nỗi bị nội thương, cũng chưa thật sự cần tăng tiến nội lực, linh đan này xin cho đệ được có lời từ chối.







Hà Ngộ Thân hất hàm :







- Ta cũng đâu bảo đấy là đan dược. Mà là độc dược đấy. Uống đi!









Gã giật mình :







- Vì sao Hà lão ca cứ quyết tâm hạ độc thủ với đệ? Hay là ngại sau này đệ sẽ tiết lộ đã từng được Hà lão ca chỉ điểm cho công phu...







Hà Ngộ Thiên biến sắc, vội nạt, ngắt lời gã ngay lập tức :







- Không được nói ra. Vì dù gì vẫn đề phòng tai vách mạch rừng. Vả lại, ngươi hà tất quá nghi ngại, chỉ là có một nhân vật tiền bối đang rất muốn được ta tiến cử ngươi. Nhưng vì chưa thể sắp xếp để ngươi được bái phóng nhân vật đó vào lúc nào là thuận tiện nên ta đành dùng hạ sách này. Đấy chỉ là loại độc dược chậm phát tác, chủ yếu để ta không phải lo về phần ngươi. Ngược lại, chính vì ngươi đã cam chấp thuật chịu tự phục độc dược, sau này lúc ta sắp đặt xong, đối với nhân vật ngươi được kể là thủ hạ tâm phế nhất định sẽ được mãi mãi trong đó. Nào, hãy nuốt đi và đừng quên Ngộ Thân ta chưa bao giờ có ý gây bất lợi cho ngươi.







Gã cân nhắc lắc đầu :







- Muốn thu dụng đệ thì với cái này e đệ không bao giờ tâm phục khẩu phục.








Và gã vội nói tiếp vì nhận ra ở Hà Ngộ Thân đang dần xuất hiện những ánh mắt nhìn đầy sát khí :







- Nhưng đệ sẽ ưng thuận nếu ngay lúc này Hà lão ca cho đệ biết những gì đang cần chờ Hà lão ca sắp đặt để song phương hội ngộ.







Sau một lúc phân vân, Hà Ngộ Thân chợt thở dài và bất thần hạ thật thấp giọng, nói gần như là thì thào :







- Tuy gặp ngươi chỉ mới một lần nhưng tính khí và nhất là hành vi luôn biết trọng chữ tín của ngươi đã gây cho ta một ấn tượng khó quên. Thế là khi có cơ hội, ta lập tức nhớ đến ngươi. Nên biết, đối với nhân vật tiền bối này, một khi được thu nhận thì đấy chính là phúc phận chẳng phải bất kỳ ai mong cũng được như ngươi. Vậy hãy ghi nhớ cho kỹ những gì ta sắp tỏ bày cùng ngươi. Là thế này... thế này...







Hà Ngộ Thân nói quá khẽ, đến mức độ gã dù nghe nhưng vẫn cứ ngỡ đã nghe nhầm. Tuy nhiên, cứ nhìn vào thần thái tỏ ra quá nghiêm cẩn của Hà Ngộ Thân, gã biết những gì vừa nghe đều là sự thật. Thế là đến lượt gã buộc phải tỏ thái độ. Gã ngẩng cao đầu, vừa chăm chú nhìn họ Hà, vừa đưa một tay ra dần về phái gã đã được Hà Ngọc Thân đặt sẵn một hoàn độc dược. Gã bảo :







- Ý muốn nói, đệ chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải tự phục độc chính là độc dược hoàn này? Vậy thì Hà lão ca sẽ được toại ý, vì đây quả là thứ phúc phận đệ vẫn hằng mong đợi được gặp.







Nhìn gã đã nhặt hoàn độc dược, Hà Ngộ Thân gật đầu và khích lệ gã :







- Ngươi sẽ có tiền đồ vượt ngoài mong ước nếu được trở thành thủ hạ của bậc kỳ nhân này. Nào, hãy uống nhanh đi.







Gã đưa hoàn độc dược lên miệng. Nhưng lúc sắp đặt vào miệng, gã chợt khựng lại :







- Có người? Há lẽ Hà lão ca lần này còn có thêm một bằng hữu đồng hành?







Hà Ngộ Thân giật mình nhìn quanh :







- Ta chỉ đến một mình. Nhưng làm gì có ai xuất hiện ở quanh đây? Trừ phi...







Tay đang cầm hoàn độc dược của gã vụt bật tung ra :







- Hà lão ca đã bị đệ lừa rồi. Thật thất lễ vì đệ khó thể tuân mệnh để tự phục độc hại thân. Ha ha...







Gã ném hoàn độc dược vào đĩa đèn, làm đĩa đèn tắt ngấm. Và nhân lúc bóng tối vừa ngập tràn, gã dịch chuyển thân hình di dời sang chỗ khác thật nhanh.







Đúng như gã tiên liệu, Hà Ngộ Thân phát tác, bật thành tiếng gầm xé toang đêm đen :







- Dám hí lộng ta, tiểu La ngươi phải chăng đã chán sống. Vậy đừng trách ta tuyệt tình trở mặt. Đỡ!







“Ầm!!”







Gian nhà tồi tàn vỡ toang hoác.







“Rào...”








Khu xóm nghèo bị kinh động, lập tức vang phát lên từ tứ phía những tiến kêu gào hô hoán vì hoảng sợ :







- Ôi!... Có cướp!!







- Đạo tặc đến cướp của vật!!







- Mau báo quan binh!







- Đừng báo. Vì quan binh chưa kịp đến thì lũ khốn khổ thấp cổ bé họng chúng ta e đã bị chư vị đại gia đây làm khổ bởi tội báo quan.







- Phải đó! Chẳng thà để các đại gia hành sự. Đến khi minh bạch ở đây tuyệt đối không có gì để cướp, dễ thường các đại gia sẽ bỏ đi và nhân từ đại lượng tha mạng lũ khốn khổ chúng ta.







Nhưng giữa đêm đen vẫn có tiếng gào thất thanh vang lên :







- A... a...







Những cư dân bần cùng vậy là càng thêm dịp kêu la váng trời. Chẳng những thế, họ vừa gào thét vừa bỏ chạy tán loạn :







- Ối... Tiếng kêu phát từ nhà Tiểu Thất. Ắt Tiểu Thất vong mạng rồi. Chạy thôi.









- Bọn ta ai cũng khố rách áo ôm có gì ở đây mà cướp. Xin chư vị đại gia thương tình tha mạng cho.







- Này, cứ lẳng lặng mà chạy. Vì hễ lên tiếng cũng là tự cáo giác bọn ta đang chạy đến đâu, ắt sẽ bị họ đuổi theo đoạt mạng. Chạy đi.







Màn đêm vẫn vây phủ và dần dần trở lại yên tĩnh, ắt đây là khi lũ cư dân bần cùng khốn khổ đã mạnh ai nấy lo chạy tự thoát thân.







Chính lúc đó chợt xuất hiện một vài tai hỏa quang cứ được bật lên rồi lại tắt, đâu như đôi ba lượt gì đó.







Dĩ nhiên những tia hỏa quang không thể tự bật lóe, mà phải có người đánh lên.







Và lập tức, dù màn đêm vẫn còn nhưng chợt có một vài lời phát thoại dè dặt vang lên :







- Quả nhiên đúng là diện mạo của Hà Ngộ Thân, gần đây đã tự tìm đến xin được dung thân ở Điền gia trang của đệ. Nhưng Thạch Vũ Thiên huynh có kịp nhận ra nguyên nhân cái chết của Hà Ngộ Thân chăng?







- Đương nhiên Thạch mỗ nhận ra. Y chết vì độc. Nhưng chúng ta mau ly khai thôi. Vì với những kinh động vừa xảy ra e quan binh thế nào cũng kéo đến thật, sẽ dẫn đến phiền toái cho chúng ta.







- Há lẽ Thạch huynh không muốn giúp đệ truy tìm một gã được Hà Ngộ Thân trước lúc trúng độc thủ đã buột miệng gọi rõ là tiểu La?







- Gã tiểu La này chọn nghiệp đạo chích làm sinh ý, khiến mỗ chợt liên tưởng đến một nhân vật cũng ở họ La, Điền huynh thử đoán xem? Có nhớ Tam Thủ Khinh Hoạt Cước Đệ nhất thần thâu La Tận Mệnh chăng?







- Vậy gã là hậu nhân của Đệ nhất thần thâu? Thảo nào cung cách hành sự của gã không chỉ cao minh mà còn rất lợi hại, quả nhiên đạt hết chân truyền của lão La thần thâu.







- Vị tất gã đã đạt hết tuyệt kỹ diệu thủ của Thần Thâu. Bằng chứng là như Điền huynh lúc chiều đã thừa nhận, chẳng bị mất bất kỳ vật gì ở thư phòng. Không phải thế sao?







- Chỉ vì chẳng muốn gây hoang mang cho mọi người nên đệ mới nói như thế. Chứ kỳ thực đệ có bị mất một vật Thạch huynh có nghe bao giờ chưa về những kỳ tích đều vào loại kinh thiên động địa đã từng một thời vang dội của Tuyệt Xảo Phong Lôi Kỳ Bang?







- Điền huynh muốn ám chỉ tài hoa chế tác các loại hỏa dược độc tôn của nhân vật từng được triều đình trọng dụng, cùng thời với Vô Ảnh Thần Thám? Vậy thì Điền huynh đích thực đã bị mất vật gì? Tuyệt nghệ chế tác các loại hỏa dược độc tôn đã được Tuyệt Xảo Phong Lôi Kỳ Lưu lại bằng di thư ư?







- Nếu thật sự đệ có di thư và phen này để mất, e chẳng đáng lo. Vì đâu phải hễ có di thư là sẽ dễ dàng lĩnh hội và tự trở thành nhân vật Tuyệt Xảo Phong Lôi Kỳ thứ hai? Trái lại, đệ nhờ may nên tình cờ sở hữu một trong những di vật còn sót lại của bậc kỳ nhân này. Chính vật đó bị mất, đủ hiểu gã họ La cho dù có là hậu nhân của La thần thâu thì hành sự của gã không còn mang những chủ ý tầm thường như lão La trước đây. Gã có mưu đồ trọng đại. Bằng không thì tại sao gã chẳng màng đến bất kỳ báu vật nào khác của đệ, chỉ mạo hiểm và cuối cùng đã chiếm hữu được vật đó?







- Đến bao giờ Điền huynh mới có thể cho mỗ biết vật bị mất là gì, có công dụng ra sao?







- Thạch huynh ắt đã nghe nói đến một vật gọi là Tróc Sơn Phong Lôi đạn, là loại hỏa dược có uy lực hoặc phá hủy hoặc san phẳng cả một ngọn núi?







- Ôi chao, là vật này ư? Ý muốn nói gã họ La chỉ cần ném vật này vào bất kỳ chỗ nào, dù là cung điện đền đài của đương kim Hoàng đế cũng vậy, lập tức chỗ đó sẽ bị hủy diệt? Nếu thế, dự mưu của gã thật không thể lường.







- Điều đáng ngại nữa là nếu gã thật sự có liên quan đến Hải Ma Tinh Tử, nhận vật có xuất cứ tận Đông Doanh xa xôi, thì phải chăng mưu đồ của gã muốn giúp bọn Đông Doanh chiếm đoạt sơn hà xã tắc của người Trung Nguyên chúng ta, lập ách thống trị như lũ Kim triều từng một lần thành sự và cai trị hà hiếp người Trung Nguyên chúng ta suốt mấy trăm năm dài?







- Đấy là mưu đồ phản quốc. Và nếu bị tố giác thì bất kỳ ai liên lụy cũng đều chung số phận là sẽ bị vương pháp xử tru di cửu tộc. Điền huynh có ý định tố giác chăng, hầu tránh tội nối giáo cho giặc ngoại xâm?







- Đệ đang cân nhắc điều này. Thế nên xin được nghe cao kiến của Thạch Vũ Thiên huynh.







- Theo thiển ý của mỗ, cũng nhờ Điền huynh cảnh giác và tra hỏi khá rõ Tiểu Trung nên mới hiểu họ La bằng cách nào đột nhập trót lọt vào Điền gia trang. Sau đó, nhờ tra gạn Tiểu Thất, hai chúng ta đã cùng nhau kịp thời đến đây, rất tiếc là để gã họ La tẩu thoát trong gang tấc. Nhưng vị tất gã họ La chạy được xa. Thế nên chi bằng hai chúng ta vẫn hợp lực cứ lẳng lặng truy lùng gã. Và nếu có thể êm thấm thu hồi được Tróc Sơn Phong Lôi đạn thì kể như tai qua nạn khỏi, là cách hành sự cao minh nhất, thay vì Điền huynh nếu cứ quá hốt hoảng, cáo giác với triều đình thì sự việc sẽ mãi phiền toái kéo dài.







- Nhưng thân thủ của gã họ La đích thực lợi hại, bằng chứng là lúc nãy, chúng ta chỉ mới có ý định xông vào bắt giữ cả gã lẫn họ Hà, thì đã bị gã nhờ thính lực tinh tường nên phát hiện. Đã vậy gã chỉ phẩy tay một lượt là ung dung hạ độc thủ đoạt mạng Hà Ngộ Thân, Thạch huynh không ngại chăng?







- Song phương chưa thật sự đương trường cùng nhau động thủ, Thạch Vũ Thiên mỗ tự hào là Toái Bia Chấn Sơn quyết không chấp nhận chưa chiến đã bại. Còn Điền huynh thì thế nào? Vì dù gì đây cũng là tư sự của Điền huynh, mỗ xin nghe theo chủ ý của Điền huynh, không đuổi bắt gã họ La cũng được.







- Đa tạ Thạch huynh đã có lòng. Ý đệ cũng muốn xử trí êm chuyện này, chỉ ngại đơn thân độc lực khó bề thành sự. Nhưng bây giờ, nghe Thạch huynh tỏ lộ hào khí, lại sẵn sàng giúp đệ truy tìm gã họ La, được lắm, hai chúng ta nên phân khai tiến hành ngay. Một lần nữa xin có lời đa tạ Thạch huynh.







- Đừng quá khách sáo. Vì hai chúng ta chẳng là bằng hữu từng nhiều năm thâm giao hay sao? Đi nào!







- Xin Thạch huynh bảo trọng và đệ thành tâm chờ tin vui ắt sẽ do Thạch huynh mang về. Hẹn gặp lại!







“Vút! Vút!”







Màn đêm đen ngay sau đó lại chìm vào tĩnh lặng, vì cơ hồ chẳng còn bất kỳ ai hoặc có lý do chính đáng hoặc đủ đởm lược để lưu lại đây, là nơi vừa xảy ra sự biến kinh hoàng.







Nhưng không phải chẳng còn ai lưu lại. Vì sau đó một lúc khá lâu chợt xuất hiện một bóng đen. Và bóng đen này sau một hồi loay hoay lọ mọ liền nặng nề bỏ đi. Bảo nặng nề vì bóng đen này khi bỏ đi có mang vác theo một người nữa, là một người có thân hình bất động, kể cả hơi thở cũng không thấy xuất hiện ở thân hình bất động ấy.