Vô Ảnh Trích Tinh

Vô Ảnh Trích Tinh - Chương 16: Oan gia ngõ hẹp lại chạm trán - cừu thù - đại địch trở mặt nhau




Đang tọa công trị thương, gã giật mình mở choàng hai mắt.







Phía ngoài động khẩu gã đang tạm nấp hiện không còn chút ánh sáng chiếu vào. Chẳng phải vì lớp cây dại che phủ bên ngoài quá dày đặc, mà là do thời gian đã trôi nhanh quá nhanh nên lúc này màn đêm đã buông xuống.







Gã thất vọng, buông nhẹ tiếng thở dài. Vì thầm thừa nhận rằng việc điều trị nguyên thương đã tỏ ra có hiệu quả - chứng tỏ lão Hải Ma Tinh Tử không hề nói sai với gã về điều đó. Nhưng để được phục nguyên hoàn toàn thì dường như gã chỉ tọa công mới hơn nửa ngày là chưa đủ. Đã vậy, tâm cơ của gã vừa máy động, một hiện trạng nhất định không thể do ngẫu nhiên, thế nên gã nào dám mạo hiểm tiếp tục tọa công. Thay vào đó, để được vẹn toàn thì dù muốn dù không, gã cũng cần để tâm nghe ngóng và xem xét cho kỳ hết mọi động tĩnh xung quanh.







Gã vẫn đang ẩn thân ở một chỗ nằm đâu đó giữa lưng chừng núi Thanh Thành. Màn đêm về là cơ hội cho các loại côn trùng phát ra đủ các loại âm thanh để gọi nhau, mà khỏi sợ bị bất kỳ âm thanh nào khác vẫn thường xảy ra vào lúc ban ngày che át.







Đêm thanh thật vắng lặng, với tiếng của các loại côn trùng chỉ làm cho bầu trời đêm thêm vẻ cô tịch.







Tuy vậy, nhờ sau một lúc vận dụng yếu quyết khắc tinh của thuật ẩn thân Đông Doanh, sau cùng gã cũng phát hiện hữu ích. Có người đang ẩn thân quanh đây và dụng ý là gì nếu không phải để truy lùng gã?







Gã nghĩ ngay đến lão Hạc.







Và vì lão là một lão bộc ngày ngày giữ cổng, nên duy chỉ có lão là đủ mọi yếu tố thuận lợi để ngay khi gã đêm qua tiến hành thượng sơn, là đến lượt lão Hạc cũng dùng thuật ẩn thân Đông Doanh lao bám theo.







Thảo nào kể từ lúc ấy, cứ hễ mỗi lần tâm cơ bị máy động là y như rằng, nhờ yếu quyết khắc tinh của thuật ẩn thân Đông Doanh nên gã phát hiện các dấu hiệu khả nghi.







Kể cả khi gã nghe tiếng kêu rú của lão tăng Chưởng môn Thanh Thành phái phát ra từ Kim Phật đàn, thì quả tình trước đó một ít - gã nhớ lại - nhờ tâm cơ gã máy động nên khóe mắt gã lập tức bắt gặp một dị vật đã mơ hồ động đậy. Nhất định đó chính là lão Hạc. Vậy thì lão Hạc không chỉ là hung thủ tri triển tuyệt kỹ Nhất Kiếm Phá Tam Tinh - Hải Ma Lưu Huyết Sát, mà kỳ thực lão là nhân vật vì tinh thông thuật ẩn thân của Đông Doanh nên đang vận dụng yếu quyết truy lùng gã.







Nghĩ đến đây gã lạnh người và tìm cách lẩn thoát. Bởi bản thân gã cho dù chưa bị nội thương thì e rằng, cũng chưa đủ bản lãnh đối phó với tuyệt kỹ bá đạo Nhất Kiếm Phá Tam Tinh.







Gã lén sờ vào bọc áo, mảnh thiết bài hình bát quái, di vật của Môn chủ Bát Quái môn Chữ Vu Hồng, hiện vẫn còn nguyên đó một lỗ thủng, đã do vô tình trở thành vật thế mạng cho gã, khi tâm thất gã bị chiêu kiếm của lão Hạc thần tốc phát xạ toan kết liễu.







May cho gã đấy chưa là tuyệt kỹ Nhất Kiếm Phá Tam Tinh, nếu...







Gã chẳng dám nghĩ tiếp, chỉ sợ để phí thời gian, đành len lén đứng lên, chờ cơ hội thực hiện ý định đào tẩu.







Gã thầm hẹn với lão Tra, sẽ quay lại an táng thật trọng hậu cho lão sau, bởi vì gã đang lâm nguy và cũng vì đang có một cơ hội cực tốt cho hành vi đào tẩu của gã.







Đấy là ở bên ngoài vừa xuất hiện một tia chớp sáng lóa, nhất định liền sau đó phải có tiếng sấm rền, không kinh thiên động địa thì cũng phải rền rĩ kéo theo.







Và điều đó xảy đến thật.







“Ầm!!”







Gã bật thoát ra ngoài và lập tức lẩn nhanh vào giữa các khối loạn thạch, vì chông chênh chồng lên, nhảy không biết sẽ tự đổ kềnh và lăn ầm ầm xuôi theo triền núi bất cứ lúc nào.







Dù vậy gã vẫn không ngại các khối loạn thạch tự lăn đổ. Bởi nếu có thì điều đó ắt đã xảy ra lâu rồi, đâu phải đợi đến lúc có mặt gã chúng mới tự dịch chuyển lăn đổ.









Gã đang ngưng thần nghe ngóng vì chỉ ngại duy nhất mỗi một điều là sợ bị lão Hạc phát hiện.







Cứ như thế gã di chuyển dần xuống dưới chân núi, thoạt đi thoạt dừng và an tâm vì nhờ còn có yếu quyết khắc tinh của thuật ẩn thân Đông Doanh, thật không dễ để gã bị lão Hạc phát hiện.







Chợt gã nghe thanh âm của lão Hạc mơ hồ đưa vẳng đến trước gió :







- Bổn nhân biết La tiểu tử ngươi vẫn đang nấp lánh quanh đây. Đừng phủ nhận, một khi nội thương của ngươi thật không (...), cho dù ngươi có thêm nhiều thời gian (...) chưa đầy một ngày như thế này. Thế nên, hãy nghe bổn nhân khuyên một câu, là hãy thuận lòng đầu phục bổn nhân. Vì đổi lại, ngươi sẽ đạt nhiều thuận lợi. Bởi chẳng ai rõ tâm trạng lẫn ước nguyện của ngươi bằng bổn nhân. Ngươi đang mong có một bản lãnh cao minh, đấy là điều không những bổn nhân thừa năng lực mà còn vừa nảy ra ý định, là tại sao không giúp ngươi thành toàn, một khi đã phát hiện và minh bạch ngươi quả là hạng người tất nhiên sẽ luôn trở nên hữu dụng? Hãy tỏ chủ ý của ngươi cho bổn nhân nghe. Ngoài một bản lãnh cao minh, ngươi còn một sở nguyện nào khác chăng? Hãy nói, bổn nhân vẫn hứa sẽ giúp ngươi toại nguyện.







Gã cười thầm, tiếc rằng lão Hạc nêu đề xuất này quá muộn. Rằng gã đã đoán biết lão Hạc là ai. Và nếu lão chính là Cát Đằng Lãnh Tử, nghịch đồ của lão Đông Doanh Hải Ma Tinh Tử, thì vì gã đã hứa lời, cũng là đã tiếp nhận khá nhiều âm tình của lão Hải Ma, nên giữa gã và lão Hạc chỉ còn mỗi tình thế duy nhất là đối đầu với nhau mà thôi.







Thế là gã lại tiếp tục lẳng lặng dịch chuyển, rất muốn lên tiếng nói một lời tạm biệt và hẹn gặp lại sau này cùng lão Hạc, nhưng vì không thể nên đành thôi.







Nhưng tiếng nói mơ mơ hồ hồ của lão Hạc lại vẳng đến, cứ như âm hồn bất tán đeo đẳng gã :







- Sao ngươi không lên tiếng? Có phải vì ngại bổn nhân vẫn không dung tha sau những gì ngươi đã gây ra ở phái Thanh Thành, khiến phần nào đó mưu đồ của bổn nhân đành thất bại? Hãy yên tâm, vì nếu có được ngươi ưng thuận trở thành thủ hạ tâm phúc, thì so với thất bại vừa có, bổn nhân vẫn thủ đắc phần lợi nhiều hơn. Hay ngươi nghĩ bổn nhân bản lãnh chưa đủ cao minh để giúp ngươi thỏa nguyện? Điều này thì ngươi lầm? Bởi thân thủ bản lãnh của bổn nhân hiển nhiên (...) thiên hạ đệ nhất. Ngươi sẽ được minh chứng nếu ngay bây giờ (...) một nhân vật đệ nhất thiên hạ.







Gã vẫn nghe nên vẫn cười thầm. Vì gã biết lão đang cố tình khoác lác. Và nếu được, gã rất muốn hỏi lão Hạc, liệu có được bản lãnh vượt qua lão Hải Ma Tinh Tử, vốn là sư phụ của lão chăng? Chắc chắn là không, bằng chứng là lâu nay lão Hạc nào dám đường đường chính chính lộ diện, vì nhất định sẽ phải đối mặt cùng lão Hải Ma, và khi ấy mạng của lão Hạc e khó vẹn toàn.







Gã lại dịch chuyển, và may sao chợt tình cờ đặt bước chân vào một ngách đá, với lối đi tiếp theo sau đó như có vẻ sẽ dẫn thông và đưa gã đến một nơi nào đấy không những kín đáo mà có thể sẽ là lối thoát cho gã.







Và là may thật, gã vừa có nhận định thật là đúng, bởi lối đi tiếp theo ngách đá chợt tỏ ra hoặc giả đã biến thành một xuyên sơn đạo ngầm, không chỉ thông thoáng mà còn chếch đầu xuống dưới. Gã thầm thì phấn khích, có thể đấy chính là lối thoát gã đang cần.







Dù vậy, lời đường mật mê hoặc của lão Hạc vẫn bướng bỉnh vang vào tai gã :







- Dường như ngươi vẫn nghi ngờ về bản lãnh thiên hạ đệ nhất của bổn nhân? Nếu là vậy, ngươi quá kém, bởi chẳng nhận ra bổn nhân đang thi triển công phu Thiên Lý Tống Âm thượng thừa nói với ngươi, và chỉ một mình ngươi nghe. Hoặc giả ngươi chẳng tin bổn nhân sẽ giữ lời, là đưa đến nhiều thuận lợi cho ngươi? Vậy thì nghe đây, bổn nhân đã tỏ tường vì sao ngươi muốn có bản lãnh cao minh. Phải chăng để ngươi được toại nguyện minh bạch thân thế? Bổn nhân biết rất rõ thân thế và lai lịch của ngươi. Nếu muốn nghe hãy ra đây.







Gã động tâm và chỉ suýt nữa là đã để lời nói của lão Hạc mê hoặc, dù vậy gã cũng bị một thoáng phân thần, đến độ thay vì bước tiếp, gã chợt dừng lại và hơi ngả người, toan dựa thân vào vách đá phía bên tả.









Nào ngờ người của gã hễ càng ngã, thì thay vì được vách đá giữ lại, chợt càng nghiêng nhiều hơn, do ở phía đó đúng lúc này và ở ngay tại đoạn này đã không hề có vách đá nào cả.







Gã giật mình cố gượng lại, hai tay thì huơ loạn tứ tung, mong kịp tìm thấy hoặc sờ phải một chỗ nào đó tạm bấu víu.







Rất tiếc, xung quanh gã lúc này, chỉ trừ phía hậu là phía gã vô khả với tay, đâu đâu cũng là một khoảng không.







Gã bị ngã, bị rơi ào xuống.







“Vù...”







Quyết không được kêu, gã tự dạy như thế và tin rằng chỗ gã ngã xuống bất quá chỉ là một khoảng trống không sâu, giữa hai tầng đá chồng lên nhau. Thế nên nếu gã quá kinh hãi bật kêu, vạn nhất bị lão Hạc phát giác và tìm đến thì sao?







Nào ngờ toàn thân gã vẫn tiếp tục rơi.







“Vù...”







Đến lúc này thì có kêu, dù là kêu cứu cũng chỉ vô ích. Bởi gã rơi đã quá sâu, cho là gào vẫn chẳng mong ai nghe thấu.







“Vù...”







Gã chỉ được mỗi một điều lợi là không còn nghe tiếng lải nhải của lão Hạc nữa.








“Vù...”







Chợt có nhiều tiếng loạt soạt chạm liên hồi kỳ trận vào hai bên thân gã.







Gã mừng thầm, nhận biết ngay là nơi gã đang rơi đã đến lúc cứ hẹp dần lại.







“Sắp đến đây!”. Gã thầm kêu và bắt đầu dang rộng dần hai chân về hai bên, cố tạo sự cọ sát càng nhiều càng tốt hầu làm giảm đà rơi, để khi chạm đáy gã không phải chịu chấn động quá mạnh, có thể khiến gã gãy các chi.







“Soạt... soạt...”







Gã mạo hiểm như vậy thật là hay. Bởi cuối cùng thì toàn thân gã cũng được dừng lại, chịu bằng hai chân và đứng lơ lửng đâu đó ở khoảng giữa của hai bên vách đá hẹp.







“Ta còn cách đáy vực độ bao nhiêu?”







Để tìm lời giải đáp cho nghi vấn gã vừa tự hỏi, gã lấy tay sờ soạng về hai bên bờ vách đá nham nhúa, tìm một mẩu đá nhỏ và nhẹ nhàng buông thả xuống dưới.







“Vù...”







Và gã tự tái mặt. Bởi chỉ có tiếng mẩu đá rơi và không hề có tiếng va chạm khi đến đáy.







“Tuyệt lộ rồi. Nếu muốn thoát, ta chỉ còn cách leo ngược lên, với mỗi một hy vọng là tình cờ tìm thấy một ngách ngang nào đấy, có thể dẫn thông đến một sinh lộ nào đấy”.







Gã đứng thêm một lúc nữa, vừa nghỉ cho bớt mệt bớt lo, vừa tự trấn an bản thân là đừng vội tuyệt vọng, bởi vì tất đã hết cơ hội.







Sau đó, gã nhấc chân toan leo. Chợt gã phát hiện không chỉ có chiếc giày dưới chân, mà kể cả lớp xà cạp quấn theo chân gã cũng đều bị rách bươm, hậu quả của lần cọ xát quá lâu vừa rồi. Gã chép miệng tự nhủ: vật đi thay người. Chỉ rách giày và xà cạp thì hệ trọng gì so với bị mất mạng.







Nhưng nghĩ đến đây, gã chợt nhớ đến một vật. Gã giật mình, lập tức khom người, lấy tay sờ tìm quanh xà cạp.







Đoạn gã nhẹ thở ra, may quá, mảnh Hắc Ngọc vẫn còn đó, chỉ chực rơi và sẽ rơi mất nếu như gã không kịp nhớ, không kịp chạm tay và giữ lại.









Gã cất mảnh Hắc Ngọc vào bọc áo. Nhưng sau đó nghĩ sao không biết, gã lại lấy ra và đặt luôn vào miệng ngậm lại.







Vậy là yên tâm, không còn lo bị mất mảnh Hắc Ngọc nữa, gã tìm cách leo ngược lên, bằng cả hai chân lẫn hai tay...







* * * * *







Chợt có tiếng một nữ nhân vang rít lên đầy giận dữ :







- Bất luận thế nào, đấy là thái độ chỉ khiến ta hiểu, vẫn là lão đang tìm cách đối đầu với ta. Vậy thì chọn đi, hoặc là lão vĩnh viễn ngừng mọi thái độ tương tự, hoặc lúc này và ngay tại đây, giữa lão và ta phải phân định xem ai cao minh hơn ai. Để mai hậu, người kém hơn phải luôn tuân lệnh, và không tái diễn nữa bất kỳ một lần nào tương tự.







Vì là thanh âm vang dội, cho biết đã qua sự phản hồi của mấy lượt đá mà nói, thế nên khó thể nhận biết nữ nhân là ai, ngoại trừ nữ nhân đó hiện đang lúc căm giận hầu như là cực độ.







Và đáp lại, một thanh âm khác cũng tỏ phần nào giận dữ, có chăng là đang được người phát thoại cố hết sức để kềm nén :








- Thật tình thì ta không hề muốn giẫm chân nương nương, do đã quá biết nương nương quan tâm gã chính là vì Tróc Sơn Phong Lôi đạn. Nhưng hà tất chỉ vì thế nương nương có thái độ quyết liệt đối với ta. Cứ giả thử, nếu phương cách của ta thành sự và có được gã trong tay, thì thoạt tiên nương nương cứ mặc tình lục vấn gã để toại nguyện trước, sau đó sẽ đến lượt ta, cũng chỉ tra hỏi gã đôi điều về những gì gã vừa gây tai hại cho ta tại Thanh Thành phái này. Há lẽ đó là thái độ ta định đối đầu nương nương sao?







- Lão đừng xảo biện và cũng đừng mong thuyết phục ta phải tin như thế. Bởi thứ nhất, lão đâu thể cũng biết ta có mặt ở đây? Nhưng nếu lão đáp là đã biết thì phải chăng, từ lâu nay lão vẫn tiếp tục ngấm ngầm dò xét ta?







- Không có, không có. Bằng chứng là nếu biết có nương nương ở đây, ta nhất định không có những thái độ như vừa rồi, kỳ thực là đang khiến hai chúng ta đã ngộ nhận càng thêm ngộ nhận nhiều hơn.







- Hừ, không cần lão giải thích, ta cũng tự minh bạch lão không thể nào biết ta đột ngột hiện hữu ở đây. Nhưng ta đang nói về những xảo biện của lão và nguyên thứ hai khiến ta bảo lão đang xảo biện, đấy là lời của lão dùng để dẫn dụ gã làm ta không thể không nảy nghi vấn. Lão là thiên hạ đệ nhất võ lâm từ bao giờ? Thật sự thì chưa, đúng không, cho dù lòng dạ lão rất muốn. Thế nên, hừ, lão bảo chẳng muốn giẫm chân ta, còn bảo sẽ chỉ tra hỏi gã đôi điều về thất bại của lão tại Thanh Thành phái. Ta không tin. Trái lại, chỉ tin rằng lão cần gã chính là vì Tróc Sơn Phong Lôi đạn. Bởi chỉ có vật đó lão mới mong toại nguyện trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Và chỉ nhờ vật đó lão mới có hy vọng vượt qua được Lãnh Đại lâm, tiến vào Thạch Trụ tháp, thủ đắc tuyệt học thượng thừa. Tóm lại, lão vẫn muốn giẫm chân ta, luôn muốn đối đầu với ta mỗi khi có cơ hội. Vậy thì việc phân tài cao hạ là điều không còn cách nào để lão tránh được nữa. Mộng Cô ta xin được lĩnh giáo vài ngàn cao chiêu của nhân vật đệ nhất võ lâm là lão.







Giọng kia vẫn cứ giữ ôn hòa :







- Để dẫn dụ được gã, nương nương hãy cảm thông, để tâm làm gì những lời cố tình huênh hoang của ta. Vả lại, ta thật sự muốn tra gạn gã về một điều này ắt nương nương chưa biết, đấy là gã chẳng hiểu vì sao đã tỏ tường thủ đoạn của nương nương ngay tại Thanh Thành phái, chính gã đã cáo giác tất cả.







- Liên can gì đến ta hoặc ta có thủ đoạn gì để bị gã cáo giác?







- Gã đã đề cập đến tà công Mộng Phách Bán Dạ Thủ. Bảo nương nương vẫn đang vận dụng tà công này, sai khiến ai đó thay nương nương hạ thủ sát nhân, cố ý lưu lại dấu tích của chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh - Hải Ma Lưu Huyết Sát.







- Lão chớ nói nhảm. Vì phi lão, trước nay chẳng một ai hay biết thủ đoạn này của Mộng Cô ta. Phải chăng ta nên hiểu đây là lão ngầm ý đe dọa? Để ta nếu không nhân nhượng thì chính lão chứ chẳng phải ai khác sẽ cáo giác thủ đoạn này của ta?







- Thôi nào, cớ sao ta càng nói, càng tỏ thật thì nương nương càng lúc càng thêm nghi ngờ ta? Được rồi, nương nương chợt xuất hiện thế này cũng hay. Hãy mau cùng ta sục tìm gã. Sau đó, xử trí gã thế nào ta xin xứ để tùy ý nương nương.







- Hừ, lão nói sao dễ nghe quá. Trước thì dọa, sau thì tìm cách xoa dịu ư? Đừng hòng.







- Vậy ý nương nương thế nào? Cứ phải động thủ giao chiêu ư? Vậy có nghĩa đấy là tạo thêm cơ hội cho gã lẩn thoát chăng?







- Ta bất chấp. Vì chỉ cần ngay hôm nay, chuyện giữa ta và lão xử lý xong, lo gì sau này ta không có cơ hội tìm lại gã.







- Có thể hoãn đến một ngày nào khác không?







- Lão sợ ư? Vậy thì cứ nhận bại và lập thệ, hứa luôn tuân thủ theo lệnh của ta là xong.







- Ta sợ ư? Ha ha... Mụ quên rằng trước kia mụ từng là ai và hiện được như thế này là nhờ ai ư?







- Ta không quên. Trái lại vẫn nhớ rất rõ là ta chưa từng nhờ vào hạng phản đồ như lão. Chớ nhiều lời vô ích. Hãy tiếp thử chiêu này của ta.







“Ào...”







- Được lắm. Vì từ lâu nay ta cũng luôn muốn cho mụ biết thế nào là lợi hại, để mụ thôi đi cái thái độ trịch thượng đối với ta. Đỡ. Ha ha...







“Ầm!!”







“Ầm!!”







Từ một nơi vẫn cứ tối mù mà gã vừa tiếp tục ngồi nghỉ mệt, vừa khoái trá ngẫm nghĩ mãi về mẩu đối thoại mới tình cờ nghe. Nhưng đâu phải gã chỉ nghe không. Gã còn thêm nhiều nhận định tuyệt đối minh bạch về hai nhân vật, sau khi đã hậm hực đối thoại thì giờ đây đang hục hặc giao đấu với nhau.








Giọng nữ nhân luôn rít giận dữ kia đã rõ là mụ Mộng Cô rồi. Cũng kế tiếp ngẫu nhiên sao đó, ma xui quỷ khiến thế nào đó để họ, hai nhân vật cùng am tường thuật ẩn thân Đông Doanh như nhau, lại tình cờ chạm trán ở đây.







Gã nhận định như thế vì đã biết tiếng gọi “lão”, được mụ Mộng Cô sử dụng chính là dành cho lão Hạc. Mụ còn bảo lão Hạc là hạng phản đồ, vậy là lão Hạc nếu không là Cát Đằng Lãnh Tử, phản đồ của lão Đông Doanh Hải Ma Tinh Tử thì còn là ai?







Gã vẫn ung dung tiếp tục ngồi nghỉ mệt, háo hức hướng lỗ tai về phía chợt xuất hiện một khe đá nhỏ. Từ đó tuy gã không nhìn thấy gì, nhưng để nghe âm thanh cuồng nộ của hai nhân vật nọ động thủ giao chiêu với nhau thì vẫn cứ rõ mồn một.







Và càng nghe gã càng quả quyết họ giao đấu với nhau là thật, là giao đấu sinh tử chứ chẳng đùa, nghĩa là không phải họ lập mưu với nhau, giả vờ giao thủ động chiêu với nhau để lừa gã.







Một lúc sau, do trận đấu có vẻ sẽ còn kéo dài, phần gã thì đã hết mệt, bèn ung dung tiếp tục men theo một ngách đá, xuôi chếch dần xuống dưới. Dĩ nhiên gã chỉ lò mò đi, một phần gã chỉ nhìn thấy lờ mờ, phần khác là do gã lo ngại, sợ bất thần rơi xuống một hẻm vực nào đó như đã một lần rơi thì khốn khổ lắm thay.







Nào ngờ, gã tuy nhận định đúng lối đi gã đang theo, vì đã chọn hiển nhiên sắp trở thành sinh lộ cho gã, hơi có gió mát thi thoảng từ bên ngoài thổi vào, nhưng bất chợt xuất hiện một luồng lãnh phong đột ngột thổi tạt vào gã. Do bị lạnh bất ngờ, gã rùng mình khắp thân, vô tình làm chạm vào một mõm đá chênh vênh nào đó. Mõm đá rơi xuống, không chỉ gây tiếng va chạm mà tiếp theo đó còn tạo thành chuỗi âm thanh kéo dài, vì bị lăn theo độ dốc của lối đi.







“Cạch cạch cạch...”







Gã kinh tâm sợ hãi, nhất là sợ chuỗi âm thanh thế nào cũng gây kinh động đến hai nhân vật cùng đang quyết tâm tìm gã, thế là gã không chần chừ gì nữa, gã cũng bỏ chạy theo hướng mõm đá đang lăn.







Đã vậy, gã còn kém may mắn khi bất ngờ bị vấp vào một vật tình cờ nằm chắn lối :







- Hự!!







“Huỵch”









Gã bị ngã nhưng may thay, gã xem lại thì nhận ra mảnh Hắc Ngọc đang ngậm trong miệng vẫn chưa rơi mất, lúc gã vô tình hả to để bật thốt ra tiếng kêu không thể nào kềm chế được.







Dù thế, gã vẫn không dám ngồi dậy ngay. Trái lại gã còn cố tình nằm im thin thít để xem sự thể sẽ như thế nào.







Và nỗi lo sợ của gã trở thành sự thật, vì có tiếng mụ Mộng Cô văng vẳng dài theo xuyên sơn đạo lọt vào tai gã :







- Sao lão dừng lại, không đi nữa?







Nhân vật lên tiếng đáp lại quả nhiên chính là giọng nói của lão Hạc :







- Cả ta và mụ cùng nghe tiếng động, cùng đình thủ và cùng nhau vội vội vàng vàng chạy đến đây. Sao mụ không chạy tiếp? Đã bỗng dưng dừng, lại còn hỏi vì sao ta cũng dừng ư?







- Do lão dừng nên ta cũng dừng. Đấy là nguyên do khiến ta không thể không hỏi lão.







- Thật thế ư? Vậy ta xin nhường cho mụ. Là nam nhân có nhường cho nữ nhân cũng là hợp lẽ.







- Hừ. Lão đã tự dừng, bây giờ còn tỏ ra hảo ý nhượng lối. Có phải đây là thủ đoạn, một mưu ma kế quỷ được lão sắp đặt sẵn? Thật ta không dám tiếp nhận loại hảo ý thế này của lão.







- Ha ha..., theo ta thì kỳ thực chính mụ dừng trước, khiến ta cũng vừa có các nghi ngờ như mụ vừa nói, nên nào dám tháo thứ tự chui đầu vào bẫy ắt hẳn đã do mụ sắp đặt. Thật đa tạ vì tự mụ đã nói ra điều này. Ha ha...







- Lão chớ võ đoán hồ đồ. Nếu nghi ngờ đây là tiếng động do gã La giảo hoạt gây ra, lão đuổi hay không đuổi thì tùy lão. Cớ sao cứ gán tất cả cho ta? Đừng ngỡ ta dễ bắt nạt mà lầm. Và đây là bằng chứng. Đỡ!







“Ào...”







- Vẫn muốn tiếp tục giao đấu ư? Được, ta cũng muốn hôm nay phân định rõ tài cao hạ. Đỡ!







“Vù...”







“Ầm!!”







Phần gã La Từ Thông thì kể như đang có cơ hội thật hạn hữu, để tìm cách lẻn thoát đi càng nhanh và càng xa thì càng tốt. Nhưng thay vì đi ngay, có một mối nghi ngờ nảy sinh làm gã đành cầm lòng cố nán lại.







Đấy là cả hai người bọn họ chợt đùn đẩy cho nhau, và chẳng ai chịu tiếp tục đuổi theo gã?







Gã rất nghi ngờ lão Hạc.







Bởi lão là gian nhân từng thời gian dài tiềm phục ở phái Thanh Thành. Và đây là ngọn núi Thanh Thành. Nhất định phải được lão Hạc phần nào đó thông tỏ đường đi lối lại, am hiểu địa hình. Lão đột ngột dừng lại, phải chăng vì đã biết ở sâu trong này, nơi gã đã tình cờ dấn thân vào, có tàng chứa một điều gì đó rất nguy hiểm? Và do biết nên lão không những không mong muốn đuổi theo truy tìm gã nữa, mà trái lại còn muốn xúi giục hoặc mê hoặc thế nào đấy cho mụ Mộng Cô cũng tự chui vào tử lộ?







Do nghi ngờ nên gã chực nhớ lại vật vừa tình cờ ngáng lối làm gã ngã.







Vật đó không quá cứng như đá. Và ở đây vì không có bất cứ loại thảo mộc nào sinh trưởng, nên gã cũng không nghĩ vật đó là một nhánh rễ cây ngẫu nhiên vươn trồi lên.







Vậy vật đó là gì?







Gã vẫn nằm, bèn bò quay lui trở lại, lấy tay thử mò chạm vào vật đó.







Và gã giật mình kinh hãi suýt bật kêu vì đó là một thây người.







Ai?







Gã không biết, chỉ đoán, hay là Tiểu Lượng, một nhân vật tuy đang có bối phận tiểu sư thúc của các cao thủ phái Thanh Thành, nhưng vì một ẩn tình khó hiểu nào đó khiến bối phận đó cơ hồ chưa được danh chính ngôn thuận?







Gã chạm dần tay lên khuôn mặt của thi thể đã giá lạnh.







Là một chưa có chỗ da nhăn, dĩ nhiên chỉ là thi thể có niên kỷ chưa đến tứ tuần.







Gã sờ tay lên tóc của thi thể.







Đúng rồi, thi thể chỉ độ ngoài đôi mươi là cùng. Vì búi tóc được đặt ngay giữa đỉnh đầu, không bị lệch về phía sau là cách phục sức thường có ở người trung niên. Vậy thì là Tiểu Lượng thật rồi.







Gã mò tay vào bọc áo của Tiểu Lượng, chẳng có gì để lấy. Nhân đó gã lột bỏ y phục Tiểu Lượng, thay cho y phục của gã đã rách bươm, kể cả giày và xà cạp chân.







Ở đầu ngoài đằng kia của lối xuyên sơn đạo vẫn còn những tiếng giao phong sinh tử giữa lão Hạc và mụ Mộng Cô.







Gã phấn khích, nhả mảnh Hắc Ngọc ra, nhét trở lại vào xà cạp chân bên hữu vừa mới trao đổi cùng với thi thể Tiểu Lượng. Đoạn gã lui thoát dần với mối nghi nan càng lúc càng lớn, là tại sao chẳng thấy có bất kỳ mối nguy hiểm nào xảy đến với gã, là nguyên do khiến mụ Mộng Cô và lão Hạc cứ đùn đẩy nhau chẳng ai dám vào?