Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 90




Chương 90. -

 

“Cô có thể giận Tề Bách sao?”

Hạ Trừng Trừng lắc đầu: “Tôi không tin.”

“Không! Tôi có thể!”

Lục Yên Nhiên nắm chặt tay:

“Tôi tin sau khi anh Tề Bách biết được sự thật thì sẽ tha thứ cho tôi!”

Bên kia, Tề Bách kêu gọi Lục Yên Nhiên, cần tiếp tục thu hình.

“Tới đây!”

Lục Yên Nhiên cao giọng đáp lời, sau đó quay đầu lại nắm lấy tay của Hạ Trừng Trừng tay, thấp giọng nói:

“Lúc này tôi sẽ làm dựa theo vai bộ phim đó, cô nhớ xong việc thì nói tốt vài câu với đạo diễn Lý giúp tôi!”

Hạ Trừng Trừng ra vẻ khó xử: “Chuyện này…”

Lục Yên Nhiên tràn đầy tự tin: “Cô yên tâm, nếu tôi lấy được vai nữ chính, nhất định sẽ đưa tài nguyên tốt cho cô! Nhà họ Lục chúng tôi có rất nhiều tài nguyên!”

Hạ Trừng Trừng hướng dẫn từng bước:

“Đây là tôi giúp cô, cô cũng muốn giúp tôi, nhất định không thể tiết lộ chuyện ở chỗ này cho bất kỳ người nào ~”

“Đồng ý!”

Hai người ăn nhịp với nhau.

Tiếp theo, Lục Yên Nhiên xoay người, hít sâu.

Giây sau, vẻ mặt trong sáng, b.ú fame hoàn toàn biến mất, nháy mắt tràn ngập sự kiêu ngạo, không dễ ở chung, đi nhanh đến chỗ của Tề Bách.

Hạ Trừng Trừng nhìn bóng dáng của Lục Yên Nhiên nhanh chóng rời đi, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Hệ thống thấy hết mọi chuyện: “…”

Hệ thống: “Lừa đảo, cô là kẻ lừa đảo!”

Lục Yên Nhiên trở lại bên cạnh Tề Bách, hai người tiếp tục hái trái cây.

Tề Bách áy náy đưa kéo cho Lục Yên Nhiên:

“Yên Nhiên, thật ngại quá, lại phải làm phiền cô trèo lên cây nữa.”

Lục Yên Nhiên nhướng mày nhìn Tề Bách.

Lúc này cô đã không còn là Lục Yên Nhiên lúc đầu nữa.

Cô cười nhạo, khinh thường trợn mắt nói:

“Không phải ngại à? Ngại thì sao không tự mình trèo lên trên đi?

Không có tay hay không có chân hả?”

Tề Bách: ???



[Mẹ kiếp!]

[Đây là tình huống gì thế Lục đại tiểu thư? Phấn khích sao?]

[Không thể hiểu được!

hưng mà như thế lại có hơi giống Lục Yên Nhiên bình thường, có chút độc miệng ha ha!]

[Tôi rất thích cô ấy như vậy, vừa rồi thật sự rất ngây thơ, suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống mà cũng không hề trách Tề Bách!]

[Thích một người không có nghĩa là đánh mất chính mình!

Tôn trọng là đủ rồi! Yên Nhiên làm tốt lắm!]

Tề Bách sửng sốt vài giây, cũng không hiểu được sao Lục Yên Nhiên lại đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ là...

Đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của cậu ta với Mạnh Hạo sao, đã biết chuyện anh muốn đổ tội cho Nhất Phàm sao?

Tề Bách nhất thời có chút chột dạ, anh ta tìm tài khoản truyền thông vạch trần chuyện năm đó, tuy rằng không tính là điểm đen, nhưng tóm lại vẫn có ý muốn đ.â.m sau lưng, không quá sáng lạn.

Nhưng thấy Lục Yên Nhiên không vạch trần mình, thậm chí còn không ngăn mình mua tài khoản truyền thông, rõ ràng là vẫn cho mình một cơ hội nữa.

Vì thế Tề Bách dịu dàng nói:

“Là do tôi thiếu suy nghĩ, cô vừa mới bị thương vì tôi, cho dù tôi sợ cao, nhưng lần này tôi cũng nên tự mình leo lên mới phải!”

Tề Bách nói xong, chủ động trèo lên thang.

Thật ra anh ta cũng không sợ độ cao.

Đàn ông cao một mét tám, leo lên độ cao hai mét, có gì phải sợ?

Lúc trước trong chương trình trò chơi tàu lượn siêu tốc, anh bị dọa khóc gọi mẹ chẳng qua cũng vì vào vai một người sợ độ cao mà thôi!

Nhưng mà Tề Bách vẫn ra vẻ sợ hãi, hai vai không nhịn được run rẩy.

Anh ta cho rằng làm như vậy có thể khiến Lục Yên Nhiên áy náy, nhưng không nghĩ tới Lục Yên Nhiên đứng trên mặt đất, lại bắt đầu giơ tay chỉ huy.

Hơn nữa, càng chỉ huy càng thái quá...

“Không cần hái trái đó! Nhỏ quá!”

“Trái kia cũng không được! Cũng chưa chín tới!”

“Tề lão sư! Anh đang làm gì vậy?

Trái trong tay anh nhiều lắm cũng to hơn mắt anh một chút, anh làm ơn mở to hai mắt nhìn thật kỹ được không?”

“Tề Bách! Trái này thối rữa rồi!

Mắt anh dùng để trang trí sao? Không thấy sâu mọt ở phía trên à?”

“Tề Bách, anh là heo sao? Anh cắt nhánh cây làm cái gì hả?!

Dùng bút chì 2B để miêu tả anh thì bút chì cũng không vui nữa!”

Tề Bách đè nén lửa giận trong lòng.

Lục Yên Nhiên làm sao vậy?

Đây vẫn là chương trình phát sóng trực tiếp! Cô gái này không thể cho anh một chút mặt mũi sao!

Nhưng dường như Lục Yên Nhiên lại không nhìn thấy sự tức giận của Tề Bách, vẫn kiên trì thiết lập chế độ giận hờn, độc miệng.