Chương 75. -
----
Sau khi tiểu thuyết trở thành một thế giới nhỏ, mỗi nhân vật sẽ có quỹ đạo riêng của mình, phù hợp với logic của cuốn tiểu thuyết, và quỹ đạo này có thể được tìm thấy trong hệ thống chính.
Trong tiểu thuyết, Kim Nhất Phàm tham gia cuộc thi ca sĩ gốc năm 15 tuổi.
Nhưng trên thực tế thì tham gia khi 14 tuổi.
Lúc ấy Kim Nhất Phàm chưa thành niên, tuy rằng cao gần một mét tám nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài.
Chính trong lần đó, trong quá trình bị bảo vệ kéo ra ngoài, Kim Nhất Phàm vô tình để lại CD mình dùng để dự thi, bên trong ghi lại hai bài hát gốc mà anh vốn muốn biểu diễn.
Mà CD này vừa vặn bị Tề Bách thân là giám khảo chiếm được.
Sự thật đơn giản như vậy.
Đáng tiếc, dựa theo yêu cầu vận hành thế giới tiểu thuyết, hệ thống có thể trợ giúp Hạ Trừng Trừng, lại không có cách nào đem đoạn video này cho cô.
Cậu thậm chí không thể tiết lộ bất kỳ chi tiết nào với Hạ Trừng Trừng.
Hệ thống lại trở lại trong đầu Hạ Trừng Trừng.
Sau khi biết sự thật, cậu thậm chí còn buồn bã hơn.
Vốn cậu còn có thể an ủi mình, nói Kim Nhất Phàm không vô tội, anh chính là chó đạo văn!
Tác giả không sai, anh bị xe tông chết, đáng đời!
Tuy nhiên, bây gi thì không thể.
Giống như ăn một cái lon đã hết hạn, tuy rằng nôn ra, nhưng trong miệng vẫn lưu lại cảm giác ghê tởm không thể kéo dài được.
"Đã nhìn thấy chân tướng?"
Hạ Trừng Trừng cảm giác được hệ thống đã trở lại, rốt cục mở miệng.
Hệ thống kinh ngạc; "Làm sao cô biết?"
“Có gì kỳ lạ sao?
Cậu có thể kéo tôi từ thế giới của tôi vào tiểu thuyết, nói rằng cậu là một sự tồn tại rất cao cấp của thế giới này, tôi đã chờ đợi cậu điều tra sự thật từ hệ thống chính!”
Hạ Trừng Trừng cười cười:
“Nghe giọng điệu mất mát của cậu, ít nhất có thể chứng minh, suy luận của tôi không sai.”
“Tôi càng hy vọng suy luận của cô là sai.”
Hệ thống nói.
Vậy cậu có thể thẳng thắn khuyên Hạ Trừng Trừng buông bỏ việc giúp đỡ Kim Nhất Phàm, không có chứng cớ tẩy trắng, lực bất tòng tâm.
Hạ Trừng Trừng tinh thần tràn đầy từ trên giường ngồi dậy:
“Không sao, kém nhất cũng là giống kết cục tiểu thuyết, dù sao cũng là ở vực sâu, đi thêm một bước, đều có thể là ánh sáng nha!
Nhưng nếu không thử thì ngay cả cơ hội cũng không có!”
Hệ thống sững sờ nhìn ký chủ của mình, một khắc đó, hình ảnh cô gái paparazzi vĩnh viễn thích bạo dưa này đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của hệ thống.
“Cô nói đúng! Làm sao mà biết được nếu cô không thử!”
Hệ thống cũng được Hạ Trừng Trừng làm cho phấn chấn trở lại, lấy lại tinh thần:
“Chúng ta cùng nhau cố gắng!
Tham gia "Cuộc sống bình thường", giúp Kim Nhất Phàm tẩy trắng!”
Hạ Trừng Trừng lắc lắc ngón trỏ:
“Ai nói tôi muốn đi tham gia chương trình tạp kỹ?”
Hạ Trừng Trừng hoàn toàn không muốn tham gia "Cuộc sống bình thường".
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản cô lừa người khác tham gia.
Trong thư phòng, Tạ Tri Hành khép máy tính xách tay lại, đẩy cặp kính gọng vàng mà hắn mới đeo.
"Cô muốn tôi tham gia "Cuộc sống bình thường"? Tại sao??"
Tạ Tri Hành rất khó hiểu.
Cuộc sống hàng ngày của Hạ Trừng Trừng không phải là rượt mèo trêu chó sao?
Cô không phải muốn trở mình trong giới giải trí à, sao còn quan tâm đến công việc của hắn?
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng thẹn thùng:
“Người ta chính là muốn nhìn thấy anh nhiều hơn trong showbiz ~”
Tạ Tri Hành: ???
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười:
“Cô muốn nhìn tôi nhiều hơn trong showbiz?
Hạ Trừng Trừng, cô không thích Hàn Gia Lâm sao?”
Đây là lần đầu tiên họ nói về Hàn Gia Lâm sau khi kết hôn.
Thật ra Tạ Tri Hành vẫn muốn hỏi Hạ Trừng Trừng về chuyện ly hôn, nhưng hắn luôn muốn chờ Hạ Trừng Trừng đến tìm mình, không rằng mình lại thiếu kiên nhẫn hơn cô.
Hạ Trừng Trừng chớp chớp mắt: "Nhắc tới tên ngốc kia làm gì?"
Tạ Tri Hành: ???
Hạ Trừng Trừng mắng rất tự nhiên, Tạ Tri Hành hoàn toàn không nhìn thấy vẻ diễn xuất của cô.