Chương 70. -
"Những thứ này, hẳn là sau khi KIm Nhất Phàm bị Tề Bách tố cáo đạo nhái, Diệp Thi Văn là người đầu tiên đứng ra, ủng hộ Tề Bách, ra bài viết cho thấy sự kiên trì chống đạo nhái."
Hạ Trừng Trừng cũng không biết, động cơ để Diệp Thi Văn làm vậy là gì, tiểu thuyết cũng không viết.
Tuy nhiên, là một tiểu hoa hàng đầu, mỗi lời nói và hành động của cô đều có sức thu hút rất cao.
Trong lúc nhất thời, trên mạng đều chỉ trích giọng hát của Kim Nhất Phàm.
Kim Nhất Phàm rất tức giận với hành động của Diệp Thi Văn, cậu ấy vốn dĩ định chất vấn Diệp Thi Văn.
Nhưng mà cậu ấy chỉ lục soát vào phòng không có người của Diệp Thi Văn, còn chưa làm gì cô ta, Diệp Thi Văn lại sợ tới mức không chịu nổi, hét lên chói tai:
"Kim Nhất Phàm! Đừng đến đây! Cứu tôi! Cứu mạng với!"
Hàn Gia Lâm xông vào phòng cứu Diệp Thi Văn, cho Kim Nhất Phàm một đấm!
Ngay sau đó, vô số phóng viên ập vào phòng.
Hành vi của Kim Nhất Phàm được khẳng định là dâm ô.
Ca sĩ đạo nhái Kim Nhất Phàm dâm ô tiểu hoa Diệp Thi Văn nổi tiếng.
Kim Nhất Phàm bị giới giải trí phong sát hoàn toàn.
Nửa tháng sau, trên đường đi học, cậu tình cờ gặp phải fan cuồng của Diệp Thi Văn, bị fan lái xe đ.â.m chết.
"Cho nên nói, nếu bàn về người hủy hoại Kim Nhất Phàm, Tề Bách là kẻ thứnhất, Diệp Thi Văn ít nhất là thứ hai."
Giọng nói của Hạ Trừng Trừng lạnh nhạt, nghe không ra giọng điệu gì:
"Tạ Tri Hành chắc là đã biết chuyện này, cho nên mới Hắc Hóa xuống tay với Diệp Thi Văn."
Hạ Trừng Trừng hồi phục thở dài, anh nhìn thì rất nhạt nhẽo, nhưng quả thật, thật sự là một người rất trọng tình!
Tiểu thuyết cuối cùng cũng không đề cập, Kim Nhất Phàm rốt cuộc có đạo nhái hay không.
Nhưng Hạ Trừng Trừng nhìn CD của tủ này.
Những người có thể viết rất nhiều bài hát gốc, thực sự cần phải sao chép sao?
Kim Nhất Phàm là cái tên mang ý nghĩa kỳ vọng tố đep.
Người đặt tên muốn cậu ấy có một cuộc sống suôn sẻ.
Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi chỉ hai mươi năm của Kim Nhất Phàm, cứ mãi gập ghềnh, giống như địa ngục.
Trên bàn cơm, Hạ Trừng Trừng và Kim Nhất Phàm chính thức gặp mặt.
Tạ Tân Diêu giới thiệu hai người với nhau, trên mặt Hạ Trừng Trừng lộ ra nụ cười lễ phép, cái miệng mị hoặc của cô hé mở ngay lập tức khen ngợi:
"Em họ thật đẹp trai, so với trên màn ảnh còn đẹp hơn!"
Kim Nhất Phàm giống như vô số thiếu niên phản nghịch thời trung học, vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh không thèm để ý đến Hạ Trừng Trừng, trực tiếp ngồi bên cạnh Tạ Tân Diêu, động đũa muốn ăn cơm.
Hạ Trừng Trừng ngược lại cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước khi đóng phim, đã thấy trên màn ảnh fan trung thành đều nói Kim Nhất Phàm cao lãnh không thích nói chuyện, thứ sống động chính là nam chính của các loại truyện tranh, tiểu thuyết.
Vừa rồi hai người lần đầu tiên gặp mặt trong phòng âm nhạc, Hạ Trừng Trừng cũng cảm thấy, tên này luôn cự tuyệt người ngàn dặm, là người không dễ hòa hợp.
Dù sao, cô cũng chỉ diễn kịch với Tạ Tri Hành, em họ cao lãnh này không để ý tới cô thì cũng có sao đâu?
Nhưng một giây sau, cậu em họ cao lãnh đã bị mẹ thân yêu của anh dùng vật không xác định đập vào gáy!
Hạ Trừng Trừng: !!!
Tạ Tri Hành và Kim Hồng Huy bình tĩnh như trước, giống như một màn trước mặt này là chuyện rất bình thường.
Kim Nhất Phàm ôm gáy, một giây sau khi bị đánh, thẳng tắp thắt lưng lớn tiếng la hét:
“Mẹ! Con vốn rất đẹp trai, mẹ không cần phải lúc nào cũng đánh vào đầu con!
Sẽ khiến con xấu xí!"
Hạ Trừng Trừng: ???
Người con trai cao lãnh biến mất rồi sao?
Tạ Tân Diêu chống thắt lưng, bổ đầu che mặt mắng to một trận:
“Chó con! Đây là lần đầu tiên chị họ của con đến thăm nhà!
Cách cư xử của con như vậy à! Giáo dục bị chó ăn hết rồi sao!"
Kim Nhất Phàm bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng.
Hạ Trừng Trừng nhìn đồ chơi đánh Kim Nhất Phàm trong tay Tạ Tân Diêu, đúng là một cái chổi lông gà.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn Tạ Tri Hành bên cạnh, nháy mắt với anh.