Chương 371. -
----
Hạ Trừng Trừng thoải mái:
"Con đường lớn thông đến La Mã cũng không phải chỉ có một con đường Idol."
"Cô muốn dùng thân phận gì?" Hệ thống hỏi.
Chiếc ghế giám đốc đột nhiên dừng lại, Hạ Trừng Trừng nhìn hợp đồng trên bàn làm việc, trong đôi mắt hạnh mang theo một chút giảo hoạt và sắc bén.
Cô đắc ý cười:
"Tôi chính là giám đốc điều hành của Thiên Thịnh, cậu cảm thấy một giám đốc, thì dùng thân phận gì tham gia một chương trình tạp kỹ là tốt nhất."
Hoàng hôn vạn dặm, ánh sáng mặt trời dần dần thu lại.
Bóng đêm từng chút một xâm chiếm thành phố, từng cụm ánh đèn neon thắp sáng trong bóng đêm.
Hạ Trừng Trừng giải quyết xong chuyện Thiếu Niên Ngân Hà, cô lái Bentley trở về Ngự Lâm Uyển.
Vốn đang định trở về tắm rửa, thoải mái ngủ một giấc.
Bỗng nhìn thấy Tạ Tri Hành bị chặn ở cửa Ngự Lâm Uyển, trong tay Kim Nhất Phàm còn cầm một cái chổi lông gà.
Đây là một hình ảnh kỳ lạ, rất rất kỳ lạ
Dì Lưu, đầu bếp Trương, còn có tài xế Mã, ba người đứng một bên, sắc mặt mặt nghiêm trang nhìn hai người giương cung bạt kiếm, trên mặt mỗi người đầy sầu não, trông vô cùng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà ba người bọn họ rất tự nhiên chia nhau hạt dưa trong tay.
Dì Lưu vui vẻ nói:
"Tôi cảm thấy nhiêu đây đây hạt dưa không đủ."
Dì Trương nói:
"Không đâu, với sức chiến đấu của tiểu thiếu gia, không đủ chống nổi tiên sinh đâu."
Tài xế Mã đưa ra suy đoán:
"Ai biết chính xác được chứ, thỏ nóng nảy còn có thể cắn người mà, tiểu thiếu gia nóng nảy như này cũng có thể cắn người được."
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng mờ mịt.
Trước cửa Ngự Lâm Uyển, chỉ thấy Kim Nhất Phàm run rẩy cầm chổi lông gà, trợn tròn mắt:
"Tạ Tri Hành, dù sao cũng là bảy mạng người, chị họ tốt như vậy, sao anh có thể làm loại chuyện này với chị ấy.
Tóm lại, anh làm như vậy là không đúng, dù sao biệt thự của anh cũng nhiều mà, đêm nay anh đừng về nhà nữa."
Tạ Tri Hành: “...”
Không phải anh muốn chúc mừng sinh nhật Hạ Trừng Trừng sao? Sao lại cầm thú.
Khuôn mặt Tạ Tri Hành âm trầm, lười tranh cãi với Kim Nhất Phàm:
"Em thật sự muốn cản anh?"
"Tất nhiên"
Kim Nhất Phàm múa chổi lông gà:
"Anh đừng tưởng rằng em sợ anh, nói cho anh biết em đã lên đai đen Taekwondo hơn nữa ở trong showbiz so sức lực với người khác em chưa từng thua, bọn họ đều nói sức em rất lớn, quan trọng nhất là em trẻ hơn anh cho nên em khỏe hơn anh."
“À..”
Sau một quyền, Kim Nhất Phàm nằm sấp trên mặt đất, tứ chi co giật.
"Phiền c.h.ế.t đi được."
Tạ Tri Hành xoa xoa lỗ tai:
"Sao em nói nhảm nhiều như vậy?"
Anh nhấc chân chuẩn bị đi vào Ngự Lâm Uyển.
Một giây sau, Kim Nhất Phàm đột nhiên ôm chặt đùi Tạ Tri Hành:
"Không được hôm nay anh không thể về nhà được, em làm vậy là vì con của anh mà."
Tạ Tri Hành nhíu mày: "Anh làm gì có con."
Thấy Hạ Trừng Trừng đi tới, Kim Nhất Phàm vội vàng chỉ vào cô:
"Chính anh nói mà, chị họ cũng đã lên danh sách bảy cái tên rồi."
Vẻ mặt Tạ Tri Hành mờ mịt, hắn ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt Hạ Trừng Trừng mờ mịt như hắn.
Cổ họng hắn khô khốc: "Em mang thai."
"Phải không?"
Hạ Trừng Trừng không hiểu chuyện gì: "Sao em không biết."
Kim Nhất Phàm: "..."
Tạ Tri Hành lại nhìn chằm chằm Kim Nhất Phàm, ánh mắt sáng lên:
"Em nói tên cũng đã đặt xong rồi, vậy tên em bé là gì?"
Kim Nhất Phàm đứng lên, giơ ngón tay, nói:
"Đứa thứ nhất tên là Đại Bảo, thứ hai là Nhị Bảo, thứ ba tên là Tam Bảo.”
Trong nháy mắt Tạ Tri Hành giật mình đen mặt.
Hạ Trừng Trừng bên cạnh nghe mà buồn cười, không nhịn nổi.
"Chị họ, chị cười cái gì."
Kim Nhất Phàm vô cùng nghiêm túc:
"Em đã hỏi bác sĩ rồi, hai người làm như vậy là không đúng."
"Em họ thân mến của chị, lúc đó chị với anh ấy nói chuyện, không phải là về con của bọn chị, mà là của nó."
Nói xong, Hạ Trừng Trừng chỉ vào hoa viên.
Kim Nhất Phàm theo hướng ngón tay cô, rõ ràng nhìn thấy một con mèo mập mạp chân ngắn đang đi chậm rãi, thỉnh thoảng còn lắc lắc cái chuông nhỏ.
Kim Nhất Phàm trợn trắng mắt:
"Sao vậy được, Quang Tông là con đực mà?"