Chương 358. -
----
Trong lòng Hạ Trừng Trừng hiện lên một tia sung sướng, trả lời hệ thống.
"Cậu đã sớm biết rồi à."
"Ha ha ha"
Hệ thống cười:
"Đại phản diện muốn cho cô bất ngờ, đương nhiên là tôi phải phối hợp theo chứ, máy bay không người lái tuy rằng là của đại phản diện, nhưng tôi lấy quyền khống chế của đoàn IT, hiện tại tôi đang khống chế nó đấy, thấy được không?"
"Ký chủ, cô muốn xem cái gì tôi cho cô xem."
Nói xong, hệ thống dùng máy bay không người lái biến hóa đủ loại hoa văn, có ớt ngâm, cá luộc, bánh xoài, bánh pudding xoài
Hạ Trừng Trừng nhìn không trung biến hóa đủ loại đồ ăn, nhịn không được cười:
"Hóa ra cậu thấy tôi không được ăn, nên cố ý làm cho tôi thèm à."
"Ôi, không được rồi."
Hệ thống ủy khuất:
"Đoàn IT của Phó Dương Vinh phát hiện ra tôi rồi, coi tôi là lỗi phần mềm, tôi muốn chuồn đi trước, nhưng đại phản diện tự mình xác nhận, đừng chớp mắt nha."
Hệ thống mất quyền kiểm soát máy bay không người lái, tất cả các máy bay không người lái trong nháy mắt cửa mất đi nguồn sáng, bầu trời đêm trước mắt tối đen.
Bóng đêm mênh mông, liên tiếp là hải dương vô biên vô hạn, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong nháy mắt tiếp theo, tư thế máy bay không người lái đã được bày ra, đột nhiên sáng lên.
Tất cả các mô hình biến mất, chỉ để lại một dòng văn bản trên bầu trời.
Anh rất thích em.
"Hạ Trừng Trừng, anh thích em."
Màn thổ lộ bất ngờ, Hạ Trừng Trừng không có phòng bị.
Người đàn ông bên cạnh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trên bầu trời đêm, giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn.
"Em không cần trả lời anh ngay bây giờ."
Hắn cúi người tới gần Hạ Trừng Trừng, giọng nói quanh quẩn bên tai cô, hơi thở mang hương thơm của t.h.u.ố.c lá bạc hà bào mòn các giác quan của cô.
"Anh chỉ là, muốn cho em biết."
Tạ Tri Hành có thể cảm giác được, Hạ Trừng Trừng đối với mình và đối với những người khác không giống nhau.
Nhưng loại tình cảm này, dường như cũng không đến mức thích.
Vốn dĩ, dựa theo cách của Dịch Trạch Khải chỉ anh, anh không nên thổ lộ tâm ý của mình sớm như vậy.
Trong tình yêu, người động tâm trước sẽ là người thua.
Nhưng Tạ Tri Hành cảm thấy anh đã sớm thua thảm rồi. Để cho cô biết tâm tư của mình, thì có gì đâu?
Hắn nắm chặt lấy tay Hạ Trừng Trừng hơn một chút.
Cho tới bây giờ, Hạ Trừng Trừng chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thích Tạ Tri Hành hay không.
Tạ Tri Hành rất đẹp trai, đẹp trai đến mức ơ đãng trêu chọc cô thôi cũng có thể làm cho cô rung động.
Nhưng từ lâu, cô biết mình ở trong thế giới tiểu thuyết, người trước mặt cũng chỉ là người giấy.
Đối với người giấy si mê mộng tưởng, nhưng rất ít người đối với người giấy nảy sinh ý tưởng đồng hành cả đời.
Nhưng Hạ Trừng Trừng không thể không thừa nhận, khi nghe được bốn chữ "Anh rất thích em", cô thật sự động tâm.
Hạ Trừng Trừng nhìn bốn chữ trên bầu trời đêm, bất giác, dựa gần vào Tạ Tri Hành hơn một chút.
Cách áo sơ mi đen, Tạ Tri Hành cảm giác lạnh sau áo lụa, như ngọc cao lạnh như băng, làm cho người ta không nhịn được muốn lưu lại một chút vết hồng trên đó.
Khóe môi anh theo bản năng nhếch lên.
Máy bay không người lái trên không đã hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng trở về chiếc du thuyền sang trọng.
Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua du thuyền, cố ý nói: "Chỉ có du thuyền xa hoa này thôi sao?"
Không phải hệ thống nói có tổng cộng có ba món quà sao.
Tạ Tri Hành xoa xoa đầu Hạ Trừng Trừng: "Em lên xem là biết."
Hai người lên boong tàu của du thuyền sang trọng.
Trên boong tàu là một chiếc bánh ba tầng với mỗi lớp có hương vị khác nhau, với nhiều loại trái cây và bánh pudding. Xung quanh còn có đủ loại ẩm thực, ví dụ như lẩu bò, cá luộc, cung bảo kê đinh.
Hạ Trừng Trừng nở nụ cười:
"Mấy thứ này đặt cùng một chỗ, phong cách không hợp chút nào."
Tạ Tri Hành nhún nhún vai: "Không sao cả, em thích là tốt rồi."
Bên cạnh món ăn còn có ba hộp quà đeo ruy băng màu sắc khác nhau.
Hạ Trừng Trừng nắm tay Tạ Tri Hành, nhảy nhót đi tới trước hộp quà.