Trên thân hình là chiếc váy cưới xòe màu trắng, ôm lấy phần ngực trắng nõn cùng với nước da mịn màng trắng không tì vết của cô trên môi là một nụ cười khiến cho bao nhiêu nhân viên cùng khách hàng tròn mắt nhìn ngắm, cả Dương Thế Minh hồn phách như lạc vào cơ thể cô.
"Bà xã của anh hôm nay em đẹp lắm" Dương Thế Minh đi đến khẽ thì thầm bên tai cô.
"Ý anh là thường ngày em không đẹp?" Hoàng Ngọc Niệm có chút ngượng, gương mặt từ từ chuyển sang hồng hồng.
"Em lúc nào mà chả đẹp trong lòng anh chỉ có điều hôm nay em lại đẹp hơn"
"Nịnh quá đi!!" Hoàng Ngọc Niệm khẽ cười đánh nhẹ vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
"Bà xã... em không mặc có thể còn đẹp hơn nữa..." Dương Thế Minh lại biến thái đến gần cúi người xuống nhìn cô.
"Đại biến thái, lưu manh" Hoàng Ngọc Niẹm đẩy hắn ra.
"Biến Thái mới có được em đấy....haha" Dương Thế Minh lại kéo cô vào lòng khẽ hôn lên tóc cô.
"E... hèm... hai người có thể ngừng làm hành động trước mặt bàn dân chúng tôi được không? Chúng tôi vẫn còn ở đây nhé"
Xuân Lăng nói giọng châm chọc phá ngang bầu không khí lãng mạng này.
"Các người đang ganh tị đấy à? Muốn như chúng tôi mà đâu có được" Dương Thế Minh bá đạo cười chọc tức.
"Hahaha" thế là tiếng cười của mọi người cất lên.
Lát sau, lại có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay áo cưới lộng lẫy khác cho cô, mái tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô làm cho mọi người không nhịn được tán thưởng, Dương Thế Minh tâm như lạc vào cơ thể cô chìm đắm ngắm nhìn.
Lúc này mọi người mới để ý tới hắn đứng bên trong lễ đường, mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đêm qua, cả đêm tuy không ngủ, nhưng nhìn hắn dường như đêm qua đã ngủ rất ngon. Chẳng có dấu hiệu mất ngủ.
Tại lễ đường....
Những quan khách được mời sôi nổi đi vào, toàn là nhân vật có tiếng tâm trong giới thượng lưu, và những người bạn đồng nghiệp của cô nhưng.... Lăng Đức không đến được chỉ gửi quà.
Một chiếc xe màu bạc khí thế hùng hổ từ phía xa chạy đến, trên bãi cỏ bên ngoài lễ đường, cửa xe mở ra, Tống Xuân Lăng mặc một bộ Tây trang màu đen kéo Tô Nhan vào lòng khoác tay mĩm cười cùng đi vào lễ đường.
Hôn lễ vô cùng hoành tráng, phóng viên bên ngoài chen nhau chụp bên ngoài mẹ của Hoàng Ngọc Niệm nắm lấy tay cô nhẹ mĩm cười.
"Con gái... con đẹp lắm, hạnh phúc nhé con"
"Con cám ơn mẹ, Tiểu Bảo qua với bà đi!!"
"Tiểu Bảo qua đây ngồi với bà để mẹ con vào trong nào"
"Dạ" Tiểu Bảo lon ton chạy đến ngồi cạnh bà.
Lỵ An bước tới cùng cô từng bước từng bước đi vào tiếng nhạc cưới bắt đầu vang lên trên khán đài Dương Thế Minh đang nở nụ cười hạnh phúc đợi cô.
Khi cô đã tới gần nhẹ nhàng kéo lấy tay cô còn Lỵ An quay về chỗ ngồi cạnh Tiểu Bảo, cả hai đứng đối diện với cha sứ, cha sứ nhìn sang cô.
"Hoàng Ngọc Niệm,con nguyện ý lấy Dương Thế Minh làm chồng không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Hoàng Ngọc Niệm khẽ đáp.
Sau đó cha sứ lại lập lại lần nữa với Dương Thế Minh.
"Dương Thế Minh con nguyện ý lấy Hoàng Ngọc Niệm làm vợ không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Dương Thế Minh quay sang mĩm cười nhìn cô.
"Vậy ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau"
Sau khi trao nhẫn xong Dương Thế Minh nhìn Hoàng Ngọc Niệm một cách say đắm, mọi người phía dưới khán đài hô lớn.
"Hôn đi!!! Hôn Đi!! Còn chờ gì nữa!!" Giọng của Xuân Lăng là lớn nhất.
Sau đó lại đến Lỵ An và Trần anh cả khán đài dần hét lớn, Hoàng Ngọc Niệm chỉ biết ngượng ngùng chờ đợi hắn.
Dương Thế Minh kéo cô tới sau đó ôm lấy eo cô khẽ cúi xuống đặt môi mình lên môi cô nhẹ nhàng không thô bạo như những lần trước nữa, dưới khán đài lại một tiếng "ồh.." và màn vỗ tay lớn vang lên.
"Lại bịt mắt con nữa" Tiểu Bảo bị bịt mắt vùng vẩy đẩy tay Lỵ An ra.
"Con nít không được nhìn" lại là câu này con nít khổ thế này...
"Đến lúc tung bông rồi, mau lên mọi người mau đến đi!!" Lỵ an chạy đến xếp hàng.
"Mọi người được mà... em thì không được rồi" Trần Anh đứng cạnh kéo cô ra.
"Tại sao?"
"Em quên là mình đã kết hôn rồi sao cần gì phải đợi chuyện này chứ?"
"Mà giờ...thích được không?" Lỵ An quay sang lườm anh một cái thế là anh chàng sợ vợ không dám nói gì luôn.
"Bắt đầu nhé, hai ... ba"
Hoàng Ngọc Niệm Quay lại bắt đầu tung bung bó hoa, mọi người bắt đầu giành nhau nhưng chỉ có Tô Nhan là không, ngồi yên đấy vô tình bó hoa rơi vào tay cô.
"Yeah... Tô Nhan em sẽ là người tiếp theo đấy, chị đợi đám cưới của hai người lắm" Hoàng Ngọc Niệm kéo váy lên đi đến nắm tay Tô Nhan.
"Mọi người đợi đi, mau thôi haha chúng tôi đang chuẩn bị cho đám cưới nên nay mai thôi" Xuân Lăng kéo Tô Nhan vào lòng tuyên bố.
"Mọi người hôm nay uống nhiều nhé ăn mừng ngày vui của họ còn Thế Minh hôm nay không tha cho hắn đâu nhé, uống hết nhiêu đây đấy" Trần Anh đi đến mang ra tất cả rượu của nhà anh đem tới làm quà.
"Được hôm nay tôi chơi với mấy cậu".
"Niệm Niệm à... không cản sao?" Lỵ An kéo tay cô "nhỡ uống say sao động phòng được haha", Lỵ An thầm suy nghĩ.
"Kệ đi ngày vui mà để họ uống đi"
Tình một đêm không ngờ lại có thể đến được với nhau, vượt qua hiểu lầm sóng gió mới biết trân trọng nhau buồn vui cùng nhau chia sẽ, cùng nếm thử vị ngọt vị đắng trong tình yêu và chấp nhận tin tưởng nhau mới có được hạnh phúc.....