Vợ Anh, Anh Thương!

Chương 66:




Sáng hôm sau Lỵ An đưa cô đến bệnh viện, vào kí tên xong định ở lại trực nhưng Lỵ An lại bảo cô có thai nên ít tiếp xúc với bệnh viện thai nhi sẽ tốt hơn.

Đành phải nghe theo nhưng trước tiên cô phải đi nói chuyện với Lăng Đức một vài chuyện.

"Bác sĩ Niệm nghe nói cô không khỏe trong người, sao không nghĩ ngơi để mai đi "

"Không sao, Lăng Đức hôm nay đi luôn có được không?"

"Được, nhưng sao lại đi sớm như vậy?"

"Tôi không muốn lưu luyến nơi này nữa"

Lăng Đức hiểu chuyệnkhông dám hỏi là chuyện đời tư của cô nên anh cũng không nói gì chỉ gật đầu.

Vậy khuya nay 12h máy bay sẽ cất cánh, cô gọi xe chở mình đi xung quang thành phố này nơi đã để lại bao nhiêu kỉ niệm bao hồi ức đẹp nhất của cô.

Cả... người cô yêu sâu đậm nhất...

Bỗng điện thoại vang lên mở máy ra thì ra là mẹ gọi cho cô.

"Gíang sinh năm nay con định về không?"

"Do có công tác nên một thời gian dài con sẽ không về mẹ đừng giận con"

"Được rồi công việc là chíng nhưng đừng để quá sức nghe không"

Cô nuốt nước mắt vào trong bây giờ cô không dám quay về để nói cho mẹ biết rằng cô đã có thai, mà tình cảm của cô và hắn lại rạn nức thì nhất định mẹ sẽ phát bệnh mất cô không muốn.

\[....\]

Dương Thế Minh khi tỉnh giất cứ ngỡ mình đã mơ một giấc mơ dài nhưng không bên cạnh hắn đã không còn người con gái ấy, mùi hương ấy.

Tự trách bản thân mình quá nóng tính chưa để cô giải thích đã vội đổ lỗi cho cô, Tô Nhan mở cửa phòng thấy hắn đã dậy nên mang đồ ăn để đấy.

"Biến đi... Tô Nhan rốt cuộc cô là người như thế nào chứ? Cô có phải là em gái tôi yêu thương không hay là một con sói đội lớp cừu hả?"

Sau khi thấy Tô Nhan bước vào khuông mặt hắn liền biến đổi sắc mặt, Tô Nhan đứng đấy nhìn anh bây giờ thật đáng sợ khiến cô không dám nói lời nào.

"Có phải hôm đó cô đã bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi? Để Niệm Nhi hiểu lầm?"

"Không... không có... anh nên tin em"

"Vậy tại sao khi ăn xong đồ ăn của cô tôi lại không nhớ gì nữa? Nếu muốn có được tôi thì đừng dùng những chiêu hạ tiện như vậy, tôi sẽ không lấy cô đâu"

"Anh... Thế Minh đừng đuổi em đi... em yêu anh thật sự rất yêu anh, có thể vì anh mà làm tất cả"

Tô Nhan quỳ gối xuống bên cạnh hắn khóc nức nở ôm lấy tay hắn.

"Được vậy vì tôi thì nghe lời tôi mà cút đi, về nước của cô đi!! Hoặc đi theo Xuân Lăng đi tôi không chứa cô nữa"

Dương Thế Minh lạnh lùng hất cô ra, đi vào phòng tắm sau đó bước ra chuẩn bị đi làm không quên quay lại nói một câu với Tô Nhan.

"Tôi về mà vẫn thấy cô thì lúc đó tôi sẽ tự xách quăng cô ra đường không thương tiếc, dù sao cũng còn tình anh em tôi cho cô tự đi đừng để giống vật nuôi bị quăng ra đường"

Dương Thế Minh bước đi bóng lưng kiêu ngạo ấy Tô Nhan sẽ không bao giờ có được, không bao giờ dù cô có làm gì hắn vẫn không thể yêu cô vậy còn thiết sống để làm gì nữa.

Tô Nhan đứng dậy đi ra khỏi đấy, Xuân Lăng khi lái xe đến định rước cô đi ăn thì gặp Dương Thế Minh đã lái xe đến công ty.

Nhìn gương mặt chắc hắn và Hoàng Ngọc Niệm đã hiểu lầm nhau, không được anh phải giải thích cho họ lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Ngọc Niệm.

Cô thấy Xuân Lăng gọi thì bắt máy...

"Đại tẩu và đại ca hai người đã..."

"Chúng tôi không còn quan hệ đừng gọi tôi là đại tẩu của cậu"

"Không như những gì chị thấy đâu em biết nguyên nhân trong đó"

"Thôi tôi không muốn cậu biện minh cho hắn nữa" Hoàng Ngọc Niệm cúp máy ngang.

Phải làm sao đây nhìn từ xa bóng dáng mảnh mai đang đi sang đường không được không để chuyện này xảy ra Xuân Lăng chạy xe nhanh tới đó.