Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, Hoàng Ngọc Niệm khẽ cọ cọ vào ga giường bằng lụa, tựa như một con mèo nhỏ rúc vào vòng tay ấm áp bên cạnh, hấp thu hương vị nam tính tràn ngập trong mũi.
Thật thoải mái a! Vì sao trước giờ chưa từng ngủ được yên bình như vậy?
Cô vừa xoay thân mình kiều diễm, mở mắt đột nhiên cảm thấy bên dưới đau đớn mãnh liệt làm cô bừng tỉnh.
"Trời ơi" Hoàng Ngọc Niệm kêu lên.
Cô bị làm sao thế này? Bị xe đụng phải, hay là nhảy lầu, chẳng lẽ lại bị người hung ác đánh? Vì sao toàn thân đau đến như là xương cốt đều gãy hết…..
" Tỉnh rồi à?"
Thanh âm nam tính trầm thấp khàn khàn từ trên đỉnh đầu vang lên, rung động xa cách nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Hoàng Ngọc Niệm chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền đối mặt với cặp đồng tử ma mị như đang mỉm cười kia, cái gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy người đàn ông ấy là ai ? Tại sao mình lại ngủ cùng anh ta mà còn..... không mặc quần áo nữa chứ và hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu cô.
" Á.... tên biến thái anh ở đâu chui ra vậy, sao ngủ trên giường tôi? Trời ơi cái ngàn vàng tôi gìn giữ bao năm nay thế mà anh dám cướp đi tên khốn này." Cô dùng gối đánh anh không thương tiếc nhưng anh đã né và ngăn cánh tay đang hung hăng cào cấu anh.
"Đầu óc cũng đã tỉnh chưa? Hay là muốn tôi giúp em một tay, trình diễn đầy đủ một màn đêm qua, để cho trí nhớ em phục hồi cho tốt?"
Anh xấu xa đề nghị, lúc này kí ức bỗng chốc ùa về, cô nhớ tới đêm qua cuồng dã vô cùng, mặt không tự chủ mà đỏ bừng.
"Như thế nào?" Anh hơi nhếch lông mi, tà mị nhìn khuôn mặt nhỏ bé phẫn uất, "Đem cơ thể của tôi lợi dụng xong rồi đã quên rồi sao cô gái, rõ ràng đêm qua em tự dâng cho tôi chứ tôi không ép em" anh đến gần cô nở nụ cười tà mị quyến rũ vô cùng làm tim cô nhảy lên một nhịp.
"Anh tránh mau, về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi lần nữa." Nhìn anh, cô sẽ lập tức nhớ đến bản thân mình đêm qua,nhìn cô tức giận đến độ mặt đỏ hết cả lên làm cho tâm tình anh tốt lên.
"Coi như tình một đêm, tôi đi đây, tiền tôi hứa cho anh thì anh giữ đi" Hoàng Ngọc Niệm đứng dậy mặc lại quần áo sau đó quăng cho anh vài tờ tiền định rời đi thì anh lên tiếng.
" Em không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?"
"Đáng lý anh phải chịu trách nhiệm với tôi thì có"
" À quên ,tôi cũng giới thiệu với em tôi là Dương Thế Minh"
" Là ai kệ anh tôi không quan tâm, coi như đêm qua là tình một đêm không ai nợ ai"
Hoàng Ngọc Niệm nói rồi đóng cửa rời đi, cô lái xe trở về bệnh viện, lấy vài món đồ rồi rời đi, những người xung quanh nhìn cô khẽ thở dài.
Hoàng Ngọc Niệm lái xe thẳng về nhà, đẩy cửa vào cô liền nằm xuống sofa xoa xoa hai bên thái dương phần dưới vẫn còn đau Hoàng Ngọc Niệm khẽ nhăn mặt. Cố quên đi chuyện đêm qua, cô ngó nhìn xung quanh không có Hạo Văn ở nhà chắc hắn ta đến công ty rồi.
Cô lắc đầu muốn quên đi người đàn ông đào hoa đó, lấy điện thoại ra 12 cuộc gọi của Lỵ An là đồng nghiệp của cô cũng là bạn thân nhất của cô chắc đêm qua không thấy cô đến bệnh viện nên gọi xem cô có chuyện gì không đây mà, cô gọi lại cho Lỵ An.
" Hoàng Ngọc Niệm, tối qua cậu đi đâu thế? Vừa thấy vào bệnh viện xong chạy đi luôn vậy hả? Gọi cũng không bắt máy biết tớ lo cho cậu lắm không? " vừa gọi cho Lỵ An thì lập tức đầu dây bên kia la lớn làm cô bên này muốn thủng cả màng nhĩ . Nhưng nghe Lỵ An nói vậy cũng đủ biết Lỵ An lo lắng cỡ nào cô đành cười trừ.
"Tớ chỉ bận chút chuyện thôi, do để máy chế độ rung nên không nghe máy cậu được, tớ xin lỗi nhé" .
" Hừ,cậu làm tớ lo gần chết mà lát nhớ đến bệnh viện nhé nghe nói có bệnh nhân tìm cậu đấy!!"
" Ai thế nhỉ?" Cô thầm nghĩ " được lát tớ sẽ đến"
" Lỵ An này, tớ đã phát hiện ra một chuyện"
" Chuyện gì thế?"
"Tên khốn Hạo Văn hắn phản bội tớ, hắn mây mưa bên ngoài với thư kí hắn mà còn đưa về nhà tớ làm chuyện không biết xấu hổ nữa chứ!!! Đêm qua tớ vừa phát hiện nếu không thì không biết hắn còn lén lút đến khi nào đây...."
Cô nói trong sự tức giận nhưng cô không còn yêu hắn nữa nên bây giờ tim cô cũng bớt đau nhiều rồi, Lỵ An là bạn thân cô nên cô cũng không muốn giấu chuyện này cô muốn tâm sự muốn phóng tất cả nỗi đau của mình ra ngoài.