Vợ Anh, Anh Thương!

Chương 13:




Đang đi trên xe cô chợt nhớ " ấy chết mình chưa có đồ kia" xanh mặt bảo hắn chở cô về nhà lấy đồ nhưng hắn không cho. Nên đành kêu hắn dừng xe .

"Em cần thứ gì tôi sẽ mua cho em?"

"À... thôi anh ở đây đi tôi tự đi mua được" nói rồi cô chạy lại một cái shop gần đó .
Cô bước vào thì một người nhân viên lễ phép đến hỏi cô.

"Chào quý khách cô cần mua gì ạ?"

"Tôi muốn mua đồ kia..."

"Dạ được mời cô qua đây ạ" cô nhân viên dẫn cô đến tủ đồ cô chỉ lấy đại vài loại vừa định bảo cô nhân viên gói lại thì giọng nói sau lưng vang lên.

"Tôi không thích những màu đó. Với lại không thích em mặc những kiểu đó"

Cô xanh mặt quay lại đập vào mặt cô là gương mặt biến thái của hắn gé sát lại cô.

"Biến thái anh ..... anh.... sao vào đây tôi mặc gì kệ tôi " cô đỏ mặt ấp úng đẩy hắn ra.

Hắn khẽ nói vào tai cô" lựa loại dễ cởi một chút ".

"Biến thái anh ra ngoài ngay" cô định tát hắn nhưng hắn nhanh tay bắt lấy tay cô giọng gian tà .

"Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi" chưa kịp để cô nói hắn vội lấy loại màu đen và đỏ vô cùng quyến rũ đưa cho cô nhân viên. Cô nhân viên nãy giờ chưa tỉnh hồn vẫn còn say sưa ngắm hắn, bị hắn lay tỉnh lại"vâng vâng, tôi gói liền đây, mời anh chị ra quầy tính tiền".

"Nè đã bảo không lấy loại đó mà. Anh tự đi mà mặc đi "

"Không sao em không mặc thì càng tốt, đỡ tốn thời gian như vậy dễ cởi hơn. Em thích như vậy sao?" Mặt hắn biến thái hơn cả biến thái châm chọc.

"Tôi tức chết với anh mà" nói rồi cô đi ra xe bỏ lại hắn ôm bụng cười. Lúc này điện thoại cô vang lên.

"Alo"

"Niệm Niệm à !! Cậu đang ở đâu đấy? Hôm nay có ca phẫu thuật cậu quên à? Mau về nhanh lên" Lỵ An hét vào tai cô làm cô giật cả mình " đúng rồi, mình quên mất mình về ngay".

" Hôm nay có ca phẫu thuật rất gấp. Nên anh có thể đưa tôi về không?"

"Thật??" Hắn nghi hoặc hỏi.

"Thật mà rất gấp. Bạn tôi vừa gọi, nhanh lên xin anh đấy "

"Được, nhưng tối tôi sẽ đến đón em .em không chạy khỏi tôi đâu"

"Được rồi ,anh muốn sao cũng được"

"Hehe tới đó đi rồi tính" cô thầm cười trong bụng.

Hắn lái xe với tốc độ kinh khủng thoáng chốc đã đến bệnh viện của cô. Cô chào hắn rồi chạy vào trong .

"Niệm Niệm về rồi à nhanh lên"Lỵ An thấy cô thì mừng hết lớn sợ cô về trễ thì toi mất.

"Tới liền" nói rồi cô vào thay đồ và chạy gấp về phòng phẫu thuật.

Vào phòng phẫu thuật cô đã thấy Lỵ An và vài bác sĩ khác đang chờ cô.

"Xin lỗi mọi người tôi tới trễ"

"Không sao chúng ta bắt đầu thôi"

"Lỵ An gây mê đi"

"Được" Lỵ An bắt đầu gây mê

"Dao mổ"

Cô bắt đầu mổ ở vùng bụng dưới phải .xem phần ruột thừa qua vết mổ nàycô bắt đầu tách ra từ các mô xung quanh. Quan sát một lát thấy ngừng chảy máu từ các mạch máu. Bỗng dưng vô tình cô nhớ lại lát làm sao trốn khỏi hắn đây tâm cô bắt đầu không ổn vô tình đụng phải một tế bào làm nó chảy máu.

"Niệm Niệm không ổn , chảy máu rồi, hôm nay cậu sao vậy?"Lỵ An bất ngờ vì thấy thường ngày cô rất tập trung sao hôm nay lại như vậy.

"Tớ không sao, bây giờ làm lại đưa kim cho tớ"

"Kéo"Sau đó cắt ruột thừa.

"Kim"Các vết mổ được khâu lại.

Ca phẫu thuật cứ thế tiếp diễn đến tận mấy tiếng đồng hồ, mọi người ở đây có vẻ mệt mõi nhưng cuối cùng cũng thành công.

" Xong!!! Cám ơn mọi người cuộc phẫu thuật thành công , vất vả rồi về nghỉ ngơi đi" nói rồi cô đi ra ngoài.