Vợ Anh, Anh Thương (Phần 2)

Chương 39




Về đến nhà, Lãnh Tĩnh đi thẳng lên phòng tắm, tắm xong Lãnh Tĩnh bước ra ngoài tìm hắn nhưng không thấy đâu gọi cũng không trả lời thấy thế cô lên phòng tìm hắn.

"Dương Thế Bảo, anh có trong đó không?" Không thấy tiếng trả lời, cô thấy cửa không khóa nên đẩy cửa vào.

Lúc đó cửa phòng tắm của Dương Thế Bảo cũng vừa mở ra hắn bước ra ngoài, Lãnh Tĩnh phải kiềm nén một màn đau tim đập vào mắt Lãnh Tĩnh khiến cô muốn phun máu mũi.

Dương Thế Bảo đầu tóc ướt sũng để lộ thân trên, chỉ quấn một khăn tắm, từng giọt nước trên tóc hắn chảy xuống body siêu chuẩn của hắn Lãnh Tĩnh há hốc mồm sau đó nuốt nước bọt "ực" một cái.

"Tiểu thịt tươi" đây là ba từ hiện lên trong đầu Lãnh Tĩnh, đúng là thường ngày công nhận hắn đã rất quyến rũ nhưng tận mắt nhìn cảnh này còn sốc hơn.

Biểu hiện của Lãnh Tĩnh không hề quay đi tránh mà còn nhìn đăm chiêu vào body săn chắc ấy với ý nghĩ " muốn chạm thử quá" thường ngày lạnh nhạt với hắn nhưng trong trường hợp này không thể nào cưỡng lại được.

Tầm 2 phút sau Lãnh Tĩnh mới ngộ ra được mình đang nhìn người ta với ánh mắt thèm khát này thì hắn có hiểu lầm gì không? Nên nhanh chóng quay sang chỗ khác.

"Xin... xin lỗi... tôi ... không cố ý.... sao anh không khóa cửa?" Dù thế nhưng trong lòng Lãnh Tĩnh vẫn đang rạo rực nữa muốn nhìn thêm nữa không dám quay lại đối diện với hắn.

"Có gì phải ngại? Chẳng phải lúc nãy em còn chăm chú nhìn sao?" Ánh mắt lúc nãy Dương Thế Bảo đã thấy hết, đôi mắt thèm khát của cô hiện lên rất rõ làm hắn muốn trêu cô thêm.

"Nào có? Tôi bất ngờ nên đơ người thôi"

"Thật không? À mau chùi mép em đi!! Nước bọt chảy còn đọng lại kìa" nhìn bộ dạng lúng túng của cô thật đáng yêu càng muốn trêu ghẹo cô.

Lãnh Tĩnh do phản xạ nên đưa tay lên miệng xem thử phát hiện mình bị lừa, quay lại lườm hắn. Dương Thế Bảo thấy cô tức giận nên không trêu nữa.

"Tìm anh có việc gì không?"

"Tôi tưởng anh lừa tôi về rồi trốn đi làm rồi, gọi không nghe nên vào tìm, anh đấy mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện với tôi" nói rồi Lãnh Tĩnh đi ra ngoài để hắn ở lại trong phòng.

Ánh mắt lúc nãy cũa Lãnh Tĩnh tuy không lâu nhưng đủ làm Dương Thế Bảo như bị thiêu đốt từng tất da tất thịt, may mà cô quay đi nếu không hắn có thể sẽ không kiềm chế được mà làm bậy mất.



Thay quần áo xong đi xuống thấy cô ngồi ở sôpha đợi hắn, hôm nay Dương Thế Bảo mặc bộ quần áo thường áo phông from rộng cùng chiếc áo khoác jean đen và quần bò đen tôn lên đôi chân dày của hắn.

Hôm nay lột bỏ hình tượng lịch lãm hàng ngay thay vào hình tượng cool boy vô cùng cá tính, thật ra gu của Lãnh Tĩnh là mấy anh chàng cá tính hôm nay lại được diện kiến hắn trong bộ đồ này khiến tim cô đập lên liên tục.

"À... tôi muốn nói, anh đưa tôi ăn rồi đưa tôi đi khu vui chơi nhé"

"Đi ăn thì được còn đi khu vui chơi thì không"

"Tại sao?"

"Vì lúc nhỏ do tùy tiện đưa em đi mà lạc mất em, anh không muốn mất em lần nữa"

"Lúc đó chúng ta còn nhỏ, bây giờ lớn cả rồi có lạc cũng biết đường về mà"

"Anh nói không là không" Dương Thế Bảo kiên quyết.

"Hừm, đi mà... đi mà... nha... tôi muốn đi lắm, anh muốn báo đáp gì?" Lại sử dụng chiêu này.

Nhìn cô như thế hắn thật sự không kiềm lòng được nên đành phải đồng ý " cho em đi nhưng phải luôn đi sát anh"

"Được ,được"

"Hôn anh một cái, rồi đi" Dương Thế Bảo chỉ vào môi mình, cô thât ngốc biết thế không nói ra điều kiện cho rồi.

Nhắm mắt lại nhón chân lên nhưng không hôn tới, hắn cao quá thấy cô khó khăn như thế nên Dương Thế Bảo nhấc cô lên đứng lên ghế sô pha cúi người xuống hôn hắn.

Tuy bị ép nhưng cảm giác đầu tiên được Lãnh Tĩnh chủ động thật hạnh phúc,Lãnh Tĩnh nhanh chóng rời môi hắn phóng đi khỏi đấy ra xe đợi hắn.