Nghiêm Túc nghe tiếng, vội dùng sức đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, vội vàng giải thích, “ Đan Thuần, không phải như em nhìn thấy đâu! Em nghe anh .…”
“Hoa Hồ Điệp” xoa xoa thắt lưng bị cái bàn đụng vào, bật tiếng cười khẽ, cắt ngang lời Nghiêm Túc chưa nói hết.
“Cô ta đưa hoa tới!” Nghiêm Túc hổn hển rống lên.
“A ……” Trữ Đan Thuần giống như đã hiểu mà gật đầu: “Nhưng mà, đưa hoa cũng đưa luôn người sao?”
“Hoa Hồ Điệp” xinh đẹp cười nói: “Đúng đấy, tôi tính đưa tôi cho anh ta luôn, nhưng người ta lại không cần!”
Thật bất ngờ, Trữ Đan Thuần không có tức giận, truyền cho “Hoa Hồ Điệp” một ánh mắt, “Kết quả như vậy …. cậu vừa lòng chứ?”
“Thắt lưng người ta đau quá! Thật là …. Cậu đã đến đây rồi thì mình đi đây!” …. “Hoa Hồ Điệp” nói xong, cầm túi xách của mình rời khỏi.
Nghiêm Túc nhìn Đan Thuần im lặng không nói gì, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào.
Sao lại trùng hợp đụng phải chuyện này vậy? Anh thật sự là không dễ giải thích nha!
“Cái đó .… cô ấy rất đẹp phải không?” Trữ Đan Thuần ngồi xuống, nhìn anh giống như thẩm vấn.
“Không không! Cô ta không xinh đẹp, không xinh đẹp bằng em!” Nghiêm Túc vội vàng phủ nhận.
Trữ Đan Thuần hừ lạnh một tiếng: “Nói thật sao? Em cũng không phải không có mắt!”
“Ách…. cô ấy xinh đẹp….!”
“Anh quen cô ấy sao?”
“Tuyệt đối không quen!”
“Anh có động lòng không?”
“Tuyệt đối không có.”
“Không gạt em chứ?”
“Tuyệt đối không!”
“Vậy …. Chúng ta kết hôn đi!”
“Tuyệt đối .… Ơ? Em đồng ý rồi sao?! Nghiêm Túc từ ghế nhảy dựng lên, ôm lấy Trữ Đan Thuần: “Thật sao?”
“Thật! Em quyết định gả cho anh!” Trữ Đan Thuần cười dịu dàng.
Người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa bản thân cô cũng thương anh, tội gì không gả? Huống hồ …. khi ở cùng anh một chỗ, còn cảm thấy thật hạnh phúc nữa! Tên con trai não tàn này, cô vậy mà đã yêu thương từ lúc nào không hay biết.
Rốt cuộc là ai yêu ai trước nhỉ? Đó là một vấn đề đáng giá để suy ngẫm.
“Bà xã, vừa rồi em tin tưởng anh sao?”
Lại là bà xã …. rõ ràng còn chưa kết hôn mà…. Chỉ có điều, nếu đã quyết định gả cho anh, cô còn để ý làm gì chứ?
“Em tin tưởng anh.”
Nghiêm Túc cao hứng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia, hai người dây dưa một lúc.
Trữ Đan Thuần hơi thở gấp rời khỏi môi anh, trong mắt có tia sáng bỡn cợt: “Em có một yêu cầu!”
“Em nói đi, cái gì anh cũng đồng ý với em.”
“Ừm ….. Sau này không được nhìn người phụ nữ khác quá tám giây!”
“Vì sao là tám giây?”
“Bởi vì khi anh nhìn chằm chằm một người phụ nữ vượt quá 8 giây, vậy chứng tỏ rằng anh có hơi hơi động lòng! Cho nên, nhất định anh phải đồng ý với em!”
Nghiêm Túc cười dịu dàng, lại cúi xuống hôn cái miệng còn muốn nói tiếp kia, dùng thâm tình của mình để đáp lại cô, cả đời này, anh chỉ yêu mình cô.
— Toàn Văn Hoàn —