Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 18: Đây Mới Chỉ Là Khởi Đầu Thôi




Khương Như Lâm tức giận trừng mắt, tâm tình kích động: “Tôi mới không thèm nói bậy, ảnh cũng đã bị người khác chụp được, thế mà còn dám nói dối không chớp mắt. Mộ Vân Hi, cô đúng là không biết xấu hổ.”

Sắc mặt Mộ Vân Hi trở nên lạnh lẽo, cô vô cùng ghét cái cảnh bị người khác chỉ tay năm ngón, nhưng lại không có động thái gì, chỉ trầm giọng nói: “Cô đã là một người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu chỉ dựa vào một tấm ảnh mà cô nói tôi và thầy Sở có quan hệ mập mờ không rõ ràng, như vậy cũng quá tùy tiện rồi đó.”

“Vậy cô còn muốn thế nào?”

“Cô Vương, nhờ cô hãy gọi một cuộc điện thoại cho thầy Sở, hỏi thử xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.” Cô không tránh không né, không có chút chột dạ.

Cô không sợ khi để người khác gọi, vì trước tiên không nói đến chuyện phụ đạo viên chưa chắc đã có số điện thoại của Sở Giang Trì, cho dù thật sự có, Sở Giang Trì cũng sẽ giúp cô.

Cô có sự tự tin này.

Đương nhiên phụ đạo viên không có số điện thoại Sở Giang Trì, có điều cô ấy tin vào lý do thoái thác của Mộ Vân Hi hơn. Dù sao cô cũng chỉ là một học sinh đi du học mới về, đâu có nhiều tâm tư như vậy.

Trong lòng phụ đạo viên sớm đã thiên hướng Mộ Vân Hi, khi nhìn về phía Khương Như Lâm, trong mắt hiện lên một tia trách cứ: “Khương Như Lâm, tất cả những gì xảy ra cô đã hiểu rõ toàn bộ rồi, thầy Sở là người như thế nào mọi người cũng đã được tận mắt chứng kiến, Mộ Vân Hi lại là sinh viên ưu tú được Connevis đề cử, cô tin toàn bộ sự việc cũng chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.”

Sắc mặt Khương Như Lâm hết sức khó coi: “Căn bản không phải hiểu lầm, Sở Giang Trì là ai, ai mà không biết? Đó là người thừa kế của tập đoàn Sở thị, là người nắm quyền hành thực sự của Sở gia, viên kim cương Vương lão ngũ của Vân Thành, ai mà không muốn gả cho anh ấy, Mộ Vân Hi có mấy kiểu suy nghĩ thế này là rất kỳ quái sao?”

Phụ đạo viên nhíu mày, thực sự không thích bộ dáng nói dối không chớp mắt này của Khương Như Lâm chút nào.

“Khương Như Lâm.” Cô ấy hít một hơi thật sâu, muốn cố gắng nhẫn nại giải thích cho cô ta hiểu.

Khương Như Lâm lại xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cô Vương, cô không cần phải nói nữa đâu, hôm nay em tìm cô không phải để thảo luận chuyện này. Mộ Vân Hi ở trong ký túc xá ngang nhiên đánh người, khiến em bị thương, đây chính là sự thật. Tuy không nhìn thấy trên mặt xuất hiện vết thương, nhưng cũng không có nghĩa là em không bị đánh, cô ta làm một học sinh mà lại dám đánh người trong trường học. Người làm giáo viên như cô cũng nên điều tra cho rõ ràng những gì đã xảy ra đi. Nếu như cô Vương đây không có cách nào xử lý, vậy thì em sẽ nói chuyện này với bố em, để ông ấy tới đòi lại sự công bằng.”

Sắc mặt phụ đạo viên trầm xuống, vậy mà Khương Như Lâm còn dám ngang nhiên uy hiếp giáo viên, không thể nói là không kiêu ngạo.

Đối với một phụ đạo viên nho nhỏ, Khương Như Lâm không hề sợ hãi. Trước đây nếu chuyện này là cô ta làm, đương nhiên cô ta sẽ không để cho người nhà biết những gì xảy ra trong trường học, miễn cho bố có cơ hội bắt cô ta về. Nhưng tình hình hiện tại lại không giống nhau, hôm nay người bị đánh là cô ta, bố chỉ có thể đứng về phía cô ta mà thôi.

Cô ta đắc ý liếc mắt nhìn Mộ Vân Hi.

Nụ cười trên mặt Mộ Vân Hi dần dần biến mất, môi đỏ hơi mím, nhìn sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi của phụ đạo viên, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu Khương tiểu thư đã nhất quyết cho rằng chuyện là như thế, vậy chúng ta cứ ở đây đợi thầy Sở đến giải quyết chuyện này đi. Nếu thầy Sở cũng cảm thấy là tôi cố tình câu dẫn thầy ấy, tôi sẽ nhận lỗi với mọi người, tôi sẽ công khai xin lỗi cô ở trước mặt các bạn học và giáo viên trong toàn trường.”

Cô nhìn chằm chằm Khương Như Lâm, dừng lại một chút, nét dịu dàng trong ánh mắt chợt phát ra một tia sắc bén: “Nhưng, nếu thầy Sở có thể chứng minh tôi trong sạch, tôi cũng hy vọng Khương tiểu thư có thể xin lỗi tôi ở trước mặt tất cả mọi người. Tôi đến đại học Vân Thành là để giao lưu học hỏi, không phải đến để chịu sự xúc phạm của cô.”

Bởi vì Khương Như Lâm vừa nói lời đe dọa, cán cân trong lòng phụ đạo viên vốn nghiêng sang một bên nay đã đứng hẳn về phía Mộ Vân Hi. Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Vân Hi không có chút nào là chột dạ, ngay lập tức nhận định là do Khương Như Lâm cố ý gây rối.

Cô ấy nhìn thẳng và nghiêm túc mở miệng: “Khương Như Lâm, chuyện này chỉ là hiểu lầm, cô tin tưởng con người của thầy Sở, cũng tin cách làm người của Mộ Vân Hi. Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết đều tận mắt nhìn thấy em ra tay đánh Mộ Vân Hi ở trong ký túc xá, điều này đã vi phạm đạo đức của một học sinh, căn cứ vào hai việc này, em cần phải nói một tiếng xin lỗi tới bạn học Mộ Vân Hi.”

Khương Như Lâm không dám tin nhìn phụ đạo viên, cô ta không ngờ rằng mình đã nói những lời này rồi mà phụ đạo viên vẫn dám nói đỡ cho Mộ Vân Hi, trong lúc nhất thời cơn tức giận bùng lên khiến sắc mặt cô ta xanh trắng lẫn lộn.

Cô ta chỉ tay vào tất cả những người có mặt ở đây, trong chốc lát sắc mặt chuyển từ xanh thành đen.

“Mấy người chỉ biết ức hiếp tôi, nhất định tôi sẽ nói cho bố tôi biết chuyện này. Muốn tôi xin lỗi cô ta, nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

Lửa giận dâng lên, cô ta xoay người chạy đi mất.

Mộ Vân Hi nhìn phụ đạo viên, vẻ mặt hối lỗi: “Cô Vương, em xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”

Phụ đạo viên hít sâu một hơi, cô ấy cũng bị Khương Như Lâm làm cho tức giận không ít. Quả thực người này chính là kiểu kiêu ngạo bướng bỉnh không nói đạo lý, chưa từng thấy sinh viên nào như vậy cả, cô ta muốn tìm Khương Thịnh Lâm đòi lại công đạo, cô ấy cũng đang muốn tìm hiệu trưởng nói chuyện đây.

“Không sao đâu.” Phụ đạo viên dần hòa hoãn, đáp lời.

Thấy Mộ Vân Hi vẫn áy náy như cũ, phụ đạo viên an ủi: “Chuyện này không có gì quá lớn, chỗ sai cũng không phải ở em, không cần phải để trong lòng.”

“Cô Vương, thật sự rất xin lỗi.”

Phụ đạo viên vỗ vai cô, ý bảo cô cứ về trước.

Chờ khi tất cả đều đã rời đi, phụ đạo viên lắc đầu, giữa hai người này sao lại có thể có sự khác biệt lớn đến như vậy chứ. Nhìn có vẻ đều là những cô gái xinh đẹp đáng yêu, nhưng một người thì điêu ngoa kiêu căng không nói đạo lý, người còn lại thì tốt bụng hiền lành.

Đảo mắt, phụ đạo viên đã chuẩn bị xong để đến phòng làm việc của hiệu trưởng nói chuyện, miễn cho người nào đó lại đi cáo trạng trước.

Khi ba người Mộ Vân Hi đã rời khỏi văn phòng của phụ đạo viên, trên đường đi Cố Diệc Dao vẫn còn nhắc mãi chuyện vừa rồi.

“May là phụ đạo viên biết phân biệt đúng sai, có điều Khương Như Lâm cũng quá đáng quá rồi đấy, cô ta thật đúng là muốn biến trường học thành nhà mình mà, muốn thế nào thì phải thế ấy, quả thực chính là không biết nói đạo lý. Mà nói đi cũng phải nói lại, thầy Sở đang độc thân, Vân Hi cũng độc thân, vậy thì cho dù giữa hai người bọn họ có cái gì cũng đâu có liên quan gì tới cô ta đâu chứ, đúng là có bệnh.”

Cao Thiến Tuyết nghe Cố Diệc Dao phàn nàn, nhàn nhạt mở miệng: “Đừng nói nữa, chuyện này nhỡ bị người khác nghe thấy, còn tưởng giữa Vân Hi với thầy Sở có gì thật đấy, đừng vô cớ tạo thêm phiền phức cho Vân Hi nữa.”

Cố Diệc Dao liền im bặt.

“Ấy, Vân Hi, cánh tay cậu sao mà đỏ vậy?” Cố Diệc Dao rũ mắt, tầm mắt vừa vặn dừng đúng trên khuỷu tay Mộ Vân Hi.

Mộ Vân Hi nghi hoặc nâng cánh tay lên, lúc này mới để ý thấy sườn phía sau khuỷu tay đỏ một mảng, còn có chút bầm tím nữa. Cô thầm nghĩ, hẳn là lúc xô xát với Khương Như Lâm trong ký túc xá không cẩn thận bị đập phải.

Cô mỉm cười, không quá quan tâm.

Cố Diệc Dao cắn răng: “Khẳng định là Khương Như Lâm làm, Thiến Tuyết, cậu có phát hiện ra không, quả thực bây giờ Khương Như Lâm mắc chứng thần kinh giai đoạn cuối rồi, từ lúc khai giảng cho đến giờ vẫn cứ luôn nhằm vào Vân Hi như một con chó điên vậy. Trước kia chưa bao giờ thấy cô ta như vậy cả, chẳng lẽ là do cô ta ghen tị vì Vân Hi xinh đẹp hơn cô ta?”

Ngoại hình của Mộ Vân Hi quả thực rất nổi bật, phong cách hoàn toàn không giống với Khương Như Lâm. Nhưng khi so sánh giữa hai người, đương nhiên là Mộ Vân Hi đẹp hơn nhiều, vì đôi mắt của Mộ Vân Hi quá có hồn.

Cao Thiến Tuyết trầm ngâm nhìn Mộ Vân Hi, Mộ Vân Hi cô nhìn đến mức mất tự nhiên, chớp chớp mắt: “Làm sao vậy?”

Cao Thiến Tuyết lắc đầu: “Không sao, sau này cậu cách xa Khương Như Lâm ra một chút, quả thật người này có đôi khi không biết nói đạo lý.”

Ấn tượng của bọn họ đối với Khương Như Lâm đều không tốt, nhưng so với Cố Diệc Dao mà nói, Cao Thiến Tuyết lý trí và khách quan hơn nhiều.

Mộ Vân Hi mỉm cười gật đầu, đối với ý tốt của người khác, cô cũng luôn lấy ý tốt để hồi đáp.

Hai mắt Mộ Vân Hi híp lại, nhớ tới cảnh tượng hôm nay ở trong phòng làm việc, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị thương nơi khuỷu tay, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, Khương gia, cô sẽ bắt bọn chúng phải nôn ra hết những gì mà chúng đã nuốt vào.