“Có thể.” Mộ Vân Hi cười đáp.
“Xin lỗi nha Vân Hi, vốn dĩ chị đã tính xong cuối tuần này phải đi mua sắm và xem phim cùng em rồi, nhưng mà sự kiện lần này chị lại không có cách nào từ chối.” Lâm Nhược Vi vô cùng áy náy, quy tắc do chính cô đặt ra, kết quả lại là bản thân cô lỡ hẹn.
Mộ Vân Hi không mấy bận tâm, cười nói: “Chị Vi, em không phải là trẻ con nữa rồi, chị có việc thì cứ đi đi, em cũng đâu có rời đi ngay đâu, sau này còn nhiều thời gian cơ mà.”
Lâm Nhược Vi vẫn có chút không yên tâm: “Chị gọi dì giúp việc cho em rồi, dì ấy sẽ phụ trách ba bữa cơm, nên em muốn ăn thì gì cứ nói với gì ấy là được.”
Mộ Vân Hi mỉm cười đồng ý, vất vả lắm mới cúp được điện thoại, cùng lúc đó tiếng chuông vào học cũng vang lên.
Lúc này trong phòng học đã kín người hết chỗ, rất nhiều người không có chỗ ngồi nên chỉ có thể đứng trong góc hoặc ở lối ra vào.
Trong phòng học hơn tám phần đều là nữ sinh, tuy ghé đầu lại thì thầm với nhau nhưng hai mắt đều đồng loạt hướng về phía cửa.
Mộ Vân Hi nhìn lướt qua, bật cười lắc đầu, các cô gái bây giờ đều bạo gan và thẳng thắn thế này sao?
Nhưng bọn họ có thể tùy ý tận hưởng tuổi thanh xuân như vậy, thực sự khiến người khác cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Cố Diệc Dao cũng đã ngừng việc tình chàng ý thiếp với bạn trai, kéo tay Mộ Vân Hi thấp giọng nói: “Tớ đã hỏi rồi, vị giáo sư khách mời này không phải phải giáo sư chính thức của trường chúng ta đâu, mà mỗi tuần sẽ chỉ đến đây dạy một tiết cho sinh viên học viện Kinh tế thôi. Nghe nói vị giáo sư này vừa xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng sửng sốt, giá trị nhan sắc cực kỳ nghịch thiên. Chút nữa cậu phải ngắm cho kỹ đấy nhé, nếu thích người này thì cứ yên tâm to gan lớn mật mà xông lên đi, chị em ở phía sau sẽ hỗ trợ cho cậu.”
Mộ Vân Hi dở khóc dở cười, đây toàn là cái gì với cái gì vậy chứ.
Một vệt sáng tùy ý quét qua, cơ thể Mộ Vân Hi đột nhiên cứng đờ, nhìn người vừa xuất hiện ở cửa, nơi đáy mắt hiện ra vẻ kinh hoàng không biết nên xoay xở thế nào. Dường như là theo bản năng, ngay lập tức cô cúi người xuống và trực tiếp trốn dưới gầm bàn.
Cố Diệc Dao trợn mắt há hốc miệng chứng kiến một loạt động tác của cô: “Vân Hi, cậu làm gì vậy?”
Mộ Vân Hi cũng nhận ra phản ứng của mình có hơi quá khích, trong phòng học nhiều người như vậy, chưa chắc người đó đã có thể nhìn thấy cô, nhưng đó là do cô tự chột dạ.
Cô xấu hổ cười cười, nhỏ giọng giải thích: “Tớ làm rơi đồ, muốn nhặt lên thôi mà.” Bàn tay cô sờ soạng trên mặt đất, tim đập càng ngày càng nhanh.
Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng chắc chắn cô có thể khẳng định, người vừa bước vào đó chính là anh. Bởi vì cái phong thái ấy dù có cách xa đến mấy cô cũng không thể nào làm ngơ.
“Cậu làm rơi cái gì?” Cố Diệc Dao có chút nghi ngờ.
Mộ Vân Hi không trả lời, vô cùng hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống nền nhà.
“Vân Hi, cậu mau ngồi lên đi, vị giáo sư này thực sự rất đẹp trai đó.” Cố Diệc Dao kích động, một tay còn múa may.
Một bên khóe miệng Tiêu Nhất Hàm hơi mím lại, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tuy rằng sớm đã quen với tính tình của bạn gái, nhưng ngay trước mặt mình mà cô lại có thể khen ngợi vẻ đẹp của người đàn ông khác, tâm trạng này... thật sự là không thể vui nổi.
Một luồng sáng xẹt qua đáy mắt Mộ Vân Hi, vẻ đẹp trai của anh cô đã biết từ lâu rồi.
“Vân Hi, nhanh lên, hình như thầy nhìn qua bên này nè, cậu ngồi xổm xuống như thế cũng quá rõ ràng rồi đấy.” Cố Diệc Dao hạ giọng nói, không thèm để ý tới người bạn trai ngồi bên cạnh đang ăn giấm chua.
Mộ Vân Hi hoảng hốt, đột nhiên ngẩng đầu, không may đầu đập mạnh vào bàn học, đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Cô che nơi bị đụng vào rồi cúi đầu, không dám nhìn lên người đang đứng trên bục giảng.
Cố Diệc Dao không nghĩ tới chỉ vì một câu nói của mình mà lại làm Mộ Vân Hi bị thương, tính cúi người kiểm tra chỗ bị đụng của cô nhưng bị Mộ Vân Hi cản lại.
“Tớ không sao, vào học rồi đấy, cậu nghiêm túc chút đi.”
Cố Diệc Dao có chút lo lắng, “Đầu cậu......”
“Tớ không sao.”
Cố Diệc Dao nhìn cô, đến cả giọng cũng thay đổi rồi mà còn nói không sao?
“Hay là chúng ta đi trước đi?”
Mộ Vân Hi vẫn luôn cúi đầu, căn bản là bởi vì cô không dám ngẩng đầu, sợ bị người đứng trên kia phát hiện. Vừa nghe thấy lời Cố Diệc Dao nói đã ngay lập tức lắc đầu.
Đùa gì chứ, nếu rời đi vào lúc này há chẳng phải là quang minh chính đại thu hút sự chú ý của người khác sao?
Tiêu Nhất Hàm như đang suy nghĩ điều gì đó liếc mắt nhìn Mộ Vân Hi một cái, khuỷu tay thúc vào cánh tay Cố Diệc Dao: “Nghiêm túc chút nào.”
Cố Diệc Dao ừm một tiếng, lại nhìn Mộ Vân Hi, thấy có vẻ như cô cũng không đau đến mức đó, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Trên bục giảng, dường như người đàn ông ấy cũng không ngờ tiết của mình lại có nhiều sinh viên tới vậy, nụ cười có phần bất ngờ, tầm mắt đảo qua một vòng quanh phòng học, sau đó giở quyển sách trong tay ra.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm ổn hơi chút khàn khàn truyền đi khắp phòng học: “Không ngờ các bạn lại nhiệt tình lên lớp đến vậy, xem ra hôm nay tôi không bỏ ra chút thật bản lĩnh thật sự thì có vẻ không ổn rồi.”
Mộ Vân Hi cúi đầu, bàn tay cầm bút khẽ run rẩy, đã bao lâu cô không được nghe giọng nói của anh rồi? Cô có chút hoảng hốt, hình như đã ba tháng trôi qua kể từ cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người họ, mà lần gặp mặt trước đây cũng đã được ba năm lẻ năm tháng.
Cây bút của cô vô thức xẹt qua cuốn sổ, đợi cho đến khi cô hoàn hồn lại thì trên giấy đã hiện rõ ba chữ “Sở Giang Trì”.
Cô nhìn cái tên vừa viết, hốc mắt chợt ửng đỏ, Sở Giang Trì, Sở Giang Trì, cuối cùng em vẫn là trở về thành phố nơi có anh này.
“Ơ, Vân Hi, sao cậu lại biết tên của thầy Sở?” Cố Diệc Dao hơi nghiêng đầu, ngay lập tức thấy được chữ trên cuốn sổ mà Mộ Vân Hi vừa viết.
Cô có vẻ khó hiểu: “Tớ nhớ là mình có nói cho cậu biết tên thầy Sở đâu nhỉ.”
Đáy mắt Mộ Vân Hi hiện lên tia hoảng hốt, nhưng ngay lập tức lại trở về dáng vẻ bình thường, bình tĩnh mở miệng: “Cậu có nói rồi mà, chính là lúc cậu nhìn thấy bạn trai cậu ấy, cậu quên rồi hả?”
Cố Diệc Dao hoài nghi: “Thật sao?”
“Ừ, cậu thuận miệng nói ra, có thể là chính cậu cũng không nhớ nữa rồi.” Mộ Vân Hi nói chắc nịch.
Cố Diệc Dao cũng không nghi ngờ gì nữa: “Vậy chắc đúng rồi. Thế nào, vị giáo sư này có phải vô cùng đẹp trai không, đúng là nhan sắc thần tiên mà.”
Mộ Vân Hi cười khẽ gật đầu: “Quả thật.”
Cố Diệc Dao hơi trừng mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Vân Hi, đừng nói cậu thật sự nhìn trúng vị giáo sư này rồi đấy nhá?”
Hai tai Mộ Vân Hi nóng rực, liếc xéo Cố Diệc Dao một cái: “Tớ không có.”
Cố Diệc Dao lại cười rộ lên, vỗ vỗ vai cô: “Ai mà chẳng yêu cái đẹp, thầy Sở lại còn đẹp trai như thế, cậu thích cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cậu có thấy đám nữ sinh trong phòng học này không, hơn 90% đều là đến để ngắm vẻ đẹp của thầy ấy cả, đây chính là yêu cái đẹp đó. Nếu cậu nhìn trúng thầy ấy thì cứ nói với tớ đi, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa chị em tớ cũng bằng lòng giúp cậu theo đuổi.”
Mắt thấy Cố Diệc Dao càng nói càng không yên lòng, Mộ Vân Hi nhanh chóng ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, thầy ấy là giảng viên, còn chúng ta là sinh viên.”
“Thế thì đã sao nào, thầy ấy cũng đâu phải giảng viên chính thức của trường chúng ta, chỉ là giáo sư được mời đến thôi mà, lại còn dạy học viện Kinh tế nữa. Nếu nghiêm túc mà nói, thầy ấy và chúng ta cũng không phải quan hệ thầy trò.” Cố Diệc Dao không để tâm.
Mộ Vân Hi không để ý tới Cố Diệc Dao nữa, lén nhìn trộm người đang đứng trên bục giảng.
Lướt qua đám người, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt anh. So với hơn ba năm trước, hình như anh lại gầy đi rồi, ngũ quan góc cạnh càng thêm rõ nét, nhưng cả người đã thu lại vẻ tươi trẻ của tuổi thiếu niên, cũng trở nên trầm ổn sâu lắng hơn rất nhiều, hơi thở ôn hòa nhàn nhạt tỏa ra xung quanh cơ thể, hoàn toàn không còn vẻ sắc bén của lần đầu khi mới quen biết nữa rồi.