Vợ À! Em Bớt Nghịch Lại Đi!

Chương 39




Đã ba ngày rồi anh vẫn chưa tỉnh lại, Tử Nguyệt túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho anh cũng rất mệt rồi, cô đã trần trọc khó ngủ suốt ba ngày qua.Hôm nay cũng đã là ngày thứ tư rồi vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì? Anh vẫn đang trên giường.

Trưa hôm ấy, cô ngồi trên chiếc ghế sáp bên giường anh, cô ngồi chống tay lên cầm, còn tay kia thì nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt mở lên hết nổi nên đã ngủ thếp đi.

Lúc này, ngón tay cái của anh cử động, anh mở mắt ra, nhìn tra khung cửa sổ thấy ánh nắng chói chang rồi quay sang nhìn cô, anh nở một nụ cười.

Lúc nãy điện thoại của cô reo lên, cô giật mình thức giấc, anh thấy thế liền nhắm mắt lại nằm im thinh thích.

"Alo? "

"Đại tẩu! Em đã đều tra ra ai là kẻ chủ mưu rồi? do Huân Vũ gây ra, ông tài xế xe đó đã bị bọn em bắt." là người hôm trước cô gọi bây giờ gọi lại cho cô

"Được rồi chị tới ngay" Cô cúp máy, cô lấy túi xách trên bàn rồi bỏ đi ra ngoài

[...............]

Tại công viên

"Đây là thông tin mà chị bảo em đi điều tra" một tên mặc trên người một bộ đồ đen, đội trên đầu một chiếc nón đen đưa cho cô một cái USB

"Trong đó là toàn bộ lời khai của tên tài xế đó.Còn đây là một số thông tin Huân Vũ đang thu mua cổ phần của AYXIO" đưa cho cô một phong bì màu vàng bên trong có chứa rất nhiều tài liệu.

"Cảm ơn cậu nhe "

"Không gì đâu, chị mau về chăm sóc cho sư huynh đi." tên đó dứt lời rồi bỏ đi

Cô quay trở lại bệnh viện.

Không gian thật yên tĩnh, cô mở cửa bước vào phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đi vào, khi vào gặp Đình Đình thì buồn rầu, còn Thanh Khiêm thì lạ lạ

"Chị? Đi đâu từ nãy giờ vậy? ??? " Thanh Khiêm đang ngồi trên ghế sofa bắt chéo hai chân lại mắt còn đeo kính đen,trên tay cầm khăn giấy để lao nước mắt

"Chị ra ngoài có việc "

"Mami, đột nhiên lúc nãy tim của ba đập nhanh lắm, bác sĩ đến bác sĩ nói, ba không có khả năng tỉnh lại, hic hic " Đình Đình đưa hai tay lên dụi mắt khóc, rồi quay mặt qua cười với Thanh Khiêm

"Thật hả Khiêm?" mặt cô tái đi, vẻ lo sợ hiện lên gương mặt cô

"Thật " Khiêm trả lời một cách lạnh lùng dứt dứt khoát

Cô sợ hãy chạy lại nắm chặt bàn tay anh

"Anh thật sự không tỉnh lại sao?" đôi mắt buồn của cô, cô tự trách chính bản thân mình "Là tại em, anh mới trở nên như thế????, mà không sao ở đây không thể chữa được thì em sẽ mang anh ra nước ngoài để chữa trị " Từng giọt nước mắt rơi xuống đầm đìa

"Thôi nín đi đừng khóc nữa " Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô giật mình nhìn anh thấy anh đang nhìn mình và cười.

"Anh? " vọi buông tay anh ra đứng lên lùi về sau vài bước

" Em thấy anh ấy tỉnh lại lúc em đến, nên tụi em muốn làm cho chị bất ngờ " Thanh Khiêm cười sằn sặc

"Anh có biết em lo cho anh lắm không? Mà anh lại còn trêu em như thế nữa " cô nhào lại đánh anh không trượt phát nào

"Đau, đau, anh mới tỉnh lại, chưa khỏi bệnh, em mà đánh anh lỡ anh ngất luôn không tỉnh vậy nữa rồi sao?"

"Đúng rồi đó mami " Đình Đình kéo áo có

"Vậy anh còn đau chỗ nào không? "

"Mệt hai vợ chồng mấy người quá, tôi đi làm giấy xuất viện cho ảnh đây"

"Ủa gì? Anh ấy mới vừa tỉnh lại mà? Sao xuất viện sớm thế, để anh ấy nằm đây thêm vài ngày nữa đi " Cô cảng lại không cho Thanh Khiêm đi

"Là anh kêu nó đi đó, ở đây chán anh muốn về nhà, về cũng có thể nghĩ ngơi được mà, nhà là chân ái "

Phía ngoài cửa Thuý Châu và Nam Khanh mở cửa bước vào " Hello, hai đứa mình mới từ Mỹ về vừa đáp máy bay là vào đây thăm anh Tuấn Duật luôn á " Nam Khanh cầm hoa với trái cây để lên bàn

"Í! Mới không gặp mấy ngày mà nhìn cậu mập ra hẳn, hì hì " cô đi lại ôm Thuý Châu

"Mình chỉ hơi tròn thôi, không có mập nhe! Mà cậu hình như ốm đi thì phải? "

"Chị ấy sao không ốm được? Lo ở đây canh anh Tuất Duật 24/24 chỉ ngủ được có 1-2 tiếng rồi còn không chịu ăn uống gì nữa, không ốm sao được, thôi em đi đóng viện phí đây " Thanh Khiêm bỏ chạy

"Này, ai mượn em khui mà khui ra hết trơn vậy hả?

"Vậy là anh Tuất Duật phải về lo mà chăm sóc lại cho cậu mới được " Thuý Châu nói với Tử Nguyệt mà mắt liếc về hướng Tuất Duật

"Thôi đi, dù gì Tuất Duật anh ấy cũng chưa khỏi hẳn mà " Nam Khanh ngồi trên một cái ghế kế Huân Vũ

"Ây da, đầu mình sao lại hơi đau thế nhờ " Huân Vũ nghiêng đầu sang phải, nghiêng đầu sang trái

"Cô Châu đi Mỹ về có quà cho Đình Đình không? " Đình Đình chớp chớp mắt

"Có nha! Một lát cô sẽ đưa cho con "