Vợ À! Em Bớt Nghịch Lại Đi!

Chương 29




Ngày hôm sau...

Buổi sáng, vợ chồng Huân Vũ đang ngồi ở trên bàn ăn sáng cùng với ông Hàn, bà Hàn, Đình Đình.

"Sau hai vợ chồng thằng Tuất Duật lâu xuống quá vậy? " Bà Triệu Tư Thanh sót ruột

"Dì Mãn lên phòng kêu vợ chồng nó xuống ăn sáng giúp tôi "

"Bà chủ, ông chủ? Đại thiếu phu nhân bị sốt nên Đại thiếu gia đã đưa phu nhân đến bệnh viện lúc khuya rồi!"

"Sao tôi không hay biết gì hết vậy? "

"Lúc bà chủ ngủ ở trên lầu,nên không tiện làm phiền đến giấc ngủ của người "

"Được rồi bà lui xuống đi "

"Không biết con bé có làm sao không nữa? " Ông Bạch

"Hay lát nữa tui với ông vô bệnh viện thăm nó "

"Ba mẹ cho con đi cùng với " Tử Tuyết

"Có chân thì tự đi " Triệu Tư Thanh

Sau khi ăn sáng xong thì hai ông bà lấy xe chạy đến bệnh viện.Đến bệnh viện hai ông bà thấy Tuất Duật ngồi trên một chiếc ghế sofa chống tay lên càm ngủ

"Tuất Duật? "

anh nghe thấy ông gọi liền giật mình

"Dạ ba! hai người... đến đây lúc nào vậy!" anh nhìn đồng hồ chỉ mới 6h

"Mới vừa đến thôi! Con buồn ngủ thì về ngủ đi ở đi để ta với ba con lo cho "

"Thôi không cần! vợ con, con lo được "

"Con bé nó vẫn chưa dậy sao? " ông

"Chưa "

Tử Nguyệt nghe thấy ồn ào nên đã tỉnh giấc

"Ủa.. sao mọi người lại ở đây?" nhìn xung quanh

"Ủa con đến bệnh viện hồi nào vậy? "

"Tối qua em sốt rồi ngất đi nên anh đưa em đến bệnh viện "

"Hồi tối em sốt? Sao em không biết gì hết vậy? "

"Ngất đi rồi còn biết gì nữa! "

"Nè con cháo nè! lấy ra cho vợ con ăn đi " bà

Một ông bác sĩ đi vào khám cho cô

"Mọi người vui lòng ra bên ngoài để tôi khám bệnh cho cô ấy "

Mọi người bị đuổi ra bên ngoài, được một lúc thì Huân Vũ và Tử Tuyết đến

"Anh! Tử Nguyệt sao rồi " Huân Vũ

"Tử Nguyệt? tên vợ tao ai cho mày gọi! theo giai cấp mày nên kêu Tử Nguyệt một tiếng chị"

"Chị? cô ấy không xứng "

"Mày nói gì cơ? Nói lại tao xem " Anh trợn mắt đi lại bóp cổ Huân Vũ

"Ở đây là bệnh viện! phiền hai anh giữ thật tự giùm " Bác sĩ từ trong phòng đi ra

Hai người họ im lặng

"Ai là người nhà bệnh nhân thì theo tôi đi đóng viện phí " Một cô y tá đi cùng với bác sĩ

"Con ở đây chăm sóc cho vợ con đi! Để mẹ và ba đi đóng tiền cho "

Anh im lặng rồi đi vào phòng bệnh,thấy Tử Nguyệt tỉnh vậy anh mừng rỡ

"Em sao rồi! Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? "

"Không sao! Em ổn rồi " cô cười

"Chị cho em xin lỗi! Em không cố ý..... chị! " vẻ mặt hối lỗi của Tử Tuyết

"Xin lỗi có ích gì? Mày xin lỗi tao rồi tay của tao có lành lại như trước được không? "

"Chị... hic..hic.. hic " đi lại nắm lấy tay cô

"Này bớt động tay động chân vào người vợ tôi đi " Tuất Duật kéo Tử Tuyết ra làm Tử Tuyết mất huống ngã nhào ra sau may là có Huân Vũ đỡ kịp

"Này anh! Anh quá đáng lắm rồi đó? " Huân Vũ tức giận

"Quá đáng? Phải hỏi vợ em xem ai quá đáng mới đúng "

" Tử Tuyết đã đến xin lỗi vợ anh rồi! Anh còn muốn gì nữa? "

"Xin lỗi? Thử giờ tao móc mắt vợ mày ra rồi tao xin lỗi mày chịu không? " anh nhết môi vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng

"Ờ thì... " Huân Vũ đờ người không biết phải nói gì?

"Thì gì?... cứng họng rồi à? " Tuất Duật ra lời khiêu khích

"Hây! Chị để em gọt táo cho chị ăn nhe " Tử Tuyết đi lại cầm vỏ táo đem lại chỗ giường cô

Tử Nguyệt im lặng

"Thăm cũng đã thăm rồi! Mời hai người về cho, vợ tôi cần nghĩ ngơi "

"Về thì về " Huân Vũ kéo Tử Tuyết ra khỏi phòng