một cô bé 10 tuổi với bộ váy trắng tinh tế đang chơi đùa ngoài vườn chợt nghe tiếng xe
- aa... ba về - cô bé ấy chạy nhanh về phía chiếc xe
- từ từ nào con! sao? hôm nay thế nào?
- không sao ạ
- chào bác đi con - ông chỉ về phía người nọ chả ai khác là Hoàng tổng - bạn ông
- chào ạ - cô giương đôi mắt tò mò nhìn về phía người con trai kế bên ông
- hai đứa làm quen đi cho ba và bác bàn công việc nhé
cả hai người cùng đi vào nhà và bắt đầu bàn công việc
- con gái ông à? xinh thế
- à nó nghịch lắm chả lúc nào chịu ngồi yên
- con nít mà, con tôi cũng thế
- A.. hay chúng ta làm thông gia nhé?
- cũng được đấy
- vậy nhé!
cùng lúc đó
- chào bạn! cô mỉm cười ngây thơ nhìn anh
-... anh im lặng
- này anh sao thế " " anh ơi! - cô càng tò mò hơn nhìn nhìn anh " "
- tránh xa tôi ra một tí
- sao thế
- chả sao cả, vì tôi không thích
- anh không thích em ạ " " thế em phải làm cho anh thích!!!
-...
- anh tên gì?
- Khang...
- nha ~ tên đẹp nha em tên Nhu chào anh ^^
- phiền quá!!!
- anh..!
-...
môt ngày...
- hoàng ca ca...
- sao?
- cho anh kẹo này!
- ừ
....
hai ngày...
- Hoàng ca ca
- hử?
- em nhớ anh lắm nha!
- ừm!
......................
cứ thế mỗi ngày ba anh đều mang anh đến nhà cô, cứ thế cô cứ bám riết lấy anh không buông, cứ thế mối tình trẻ thơ dần dần hình thành
anh dần yêu nét trẻ con của cô, cái má phúng phính ấy, dôi mắt trò xoe ấy làm anh lưu luyến anh chưa từng như thế bao giờ
hứa với lòng khi lớn lên nhất định lấy cô nha ~
Sau ánh mặt trời ấy mối tình bắt đầu chớm nở một cách tự nhiên không biết từ bao giờ lại sâu sắc đến thế....
- còn tiếp -
Vương Ngọc Nhu - 15 tuổi - tiểu thư tập đoàn AL
- alo... hôm nay có cuộc chiến lớn a~ mày có đi với tao không?
- ở đâu? - đầu dây bên kia trả lời
- khu A a ~ bọn bên Thiên gì gì đó muốn tranh địa bàn với chúng ta!
- Nga ~ to gan nhỉ, đợi tao nhé
- ok nhanh
---------------------
cô ngồi trong một căn phòng lớn, bàn luận cùng một vài thành viên khác của tổ chức
có tiếng mở cửa
- vào đi
- hey.. cần gì ở chị thế cưng??
- chị cmm == có đi đánh nhau với bà đây không?
- ở đâu nạ? ra sao nà? nói lẹ
- à.. mày dẫn người ra bên này, còn tao tách bên này, công kích tử ngoài vào nhé, nếu thành công chúng ta sẽ kiếm được khoản lớn nha ~
- nghe cũng hấp dẫn nhỉ...- cô ta ngẫm nghĩ
- nè nè.. tao nói trước là rất nguy hiểm, bọn chúng rất gian xảo
- ừm ừm - có gian xảo bằng mày không? ahihi
- mày.. == tao nói rõ nhé, rất nguy hiểm.. nếu có chuyện gì....
- không sao không sao... tao đánh nhau giỏi mà!!!!
- ừm ừm... được rồi, đi thôi
--------------
tại một quảng trường lớn, cô bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, cùng một đám đàn em cũng dần dần đi xuống
- Chào ~ - cô giương đôi mắt nở một nụ cười khiến ai cũng mê người lên tiếng
- A.... Vương tiểu thư đây sao.. xinh đẹp nha ~
- haha... quá khen
- được rồi... vào đề chính đi, các người muốn gì? - cô lạnh giọng
- chúng tôi cần thêm địa bàn!
- thì sao?
- CƯỚP!!
- HAHA.. đễ vậy sao?
- chỉ là một đứa nhỏ 15 tuổi mà dám mạnh miệng chắn đường bọn tao thế à?
- haha... người của bọn tôi thế nào các người chắc cũng có nghe đúng không? ĐỤNG VÀO LÀ CHẾT!!!!
- haha... các nhóc định tấn công từ ngoài vào dúng không? haha.. đánh úp đúng không?
-... - cô giật mình nhưng vẫn thờ ơ...
- đang bất ngờ vì sao bọn tao biết đúng không?
- mày...
- haha... à tao có gài một tên vào đội đi sau của bọn mày thôi
- mày... mày dám!!!! đánh!!!
Nhóm người của cô lao vào đánh nhau điên cuồng như muốn cưu vớt thời gian để đi tìm đội sau...
tên cầm đầu bị cô bắn chết, băng nhóm kia bị đánh tan tác.. nhưng không may mắn thay vì nhưng người đội sau đều hi sinh.. kể cả người bạn thân của cô
khi đến nơi cô như chết lặng
cô đi nặng nề bước đến gần bên cô bạn của mình
- Này.. mày nói gì với tao đi.. mắng tao đi.. làm ầm lên cũng được... nói gì đi - - cô như vỡ òa
- đại ca...
- tránh ra!!!
- mày nói gì với tao đi! mày nói là ám tao đến khi tên nào đó bắn chết tao mới thôi mà! dậy mắng tao đi! dậy đi.... - giọt nước mắt lăn dài trên má
- tao sai rồi.. tao không nên để mày đi một mình, là tao phán đoán sai, là tao sai.. tao xin lỗi mà! mày dậy đi!
cô đã im lặng cho đến khi tang lễ xong
------------
- Nhu à! em ra đây đi
- anh để em yên đi mà
- em đói cả 2 ngày rồi, ra đi
em không ra là anh vào đấy!
anh hai cô bước vào thấy cô ngồi ở góc phòng như người mất hồn
- anh hai! nó là trẻ mồ côi, nó rất tốt, nó lo cho em, nó bên em, nhưng là.. em hại chết nó rồi, làm sao đây anh hai... cô ôm anh trai khóc đến nấc lên
Hôm sau.. cô bước ra khỏi phòng với một gương mặt mới như chôn vùi đi kí ức ngày hôm đó...
khuôn mặt ấy sẽ đi theo cô đến khi nào cô buông được điều đau lòng đó khỏi tim mình...............
- hết ngoại truyện -