-Chờ đã... - Chợt, nó khựng lại. Xoay người và nó nhìn ngay vào cái bản mặt đáng... đấm của hắn, khẽ chau mày lại rồi nói - Tại sao tôi phải làm theo những gì anh yêu cầu chứ?
Quả thực, cả hai chẳng là gì!? Đúng đấy, vậy nhưng sao hắn vẫn muốn trêu chọc nó, nụ cười hạnh phúc kia cũng đủ làm hắn vui vẻ đến ngây người. Đùa cho nó phát tức mới thôi, hứn đã từng rất thích làm công việc ấy, bởi bản mặt của nó lúc đó rất đáng yêu. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới nói:
-Có điều gì không đúng?
-Không phải là không đúng, mà là hoàn toàn sai! Tôi... - Nó chỉ vào người mình rồi di chuyển ngón tay về phía hắn, tiếp -... và anh, chẳng có quan hệ gì hết!
Ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, hắn đưa mắt liếc nhìn cô gái trước mặt mình. Thầm cười nhẹ trong lòng, ngoài mặt hắn vẫn chẳng có một chút biểu cảm gì:
-Thực ra... chúng ta có một mối quan hệ...
-Có sao? - Nghiêng đầu về một bên, nó luôn tìm cách làm hắn bật cười hay sao ý? Đành nhịn không cười vậy.
Gật đầu, vẻ mặt hắn chẳng có gì thay đổi. Chẳng giống với hắn thường ngày chút nào, rất lạ kì! Mắt ahwns nhắm lại một lúc, trả lời:
-Phải! Có quan hệ... là bạn bè cùng lớp!
“Bạn bè... cùng lớp?!”
Hơi ngẩn người ra một lúc, nó cúi gằm mặt. Cố giấu đi cái nụ cười chua chát, tự nhủ với bản thân mình, chẳng là gì hết... chỉ là bạn bèn mà thôi. Bạn bè cũng lớp mà thôi... Chẳng còn tâm trí gì để mà nói với hắn nữa, vất bộ đồ đắt tiền của Victoria’s Secret xuống đất, nó lạnh lùng bước ra khỏi Shop ấy. Đi mà như chạy.
Cộp!
Cộp!
Cái con đường đến biển chỉ cần đi thẳng, mà cũng chẳng quá xa nên nó chạy đến đó. Trên đường đi, không biết đã quay người nhìn lại bao nhiêu lần, chừng như chỉ để tìm kiếm một hình bóng nào đó quen thuôc... nhưng chẳng có ai cả, chẳng có gì hết, đằng sau nó chỉ là một màu đen dày đặc khi chiều tà đã tắt nắng. Bước chân chạy của nó mỗi lúc một chậm lại, cuối cúng là dừng hẳn. Nó ngồi xụp xuống, nước mắt đua nhảy chảy ra như mưa...
“Không thể thế được!? Mình... mình đã tự hứa với bản thân là sẽ không khóc... không được khóc...”
Chẳng thể nào ngăn chặn những giọt lệ kia ngừng chảy, nó chỉ biết ngồi đó và khóc... khóc cho hết nước mắt...
Tít!
Tít!
Điện thoại của nó bỗng nhiên reo lên giữa khoảng không tĩnh lặng, xung quang là biển, chỉ lác đác có vài căn nhà nhỏ.
Là số lạ!?
Chần chừ một lúc, nó không biết là có nên nghe hay không? Nhưng rồi lau sạch nước mắt, cố chỉnh lại giọng nói bình thường của mọi ngày... nó nghe máy.
-A lô!
-Mẹ Thúy Quỳnh à, con là Thiên Nga nè mẹ! Bất ngờ chưa? - Từ đầu dây bên kia là giọng nói nhỉ nhảnh của một cô bé, khuôn mặt đáng yêu tưởng chừng như đang hạnh phúc lắm như trong trí tưởng tượng của nó vậy.
-Ừ... - Việc này quá bất ngờ, không biết là Thiên Nga đã biết chưa - Em đừng gọi chị là mẹ nữa... nhé!
-Tại sao chứ??? Mẹ à? Mẹ không thích con gọi mẹ như vậy sao? - Giọng của cô bé bắt đầu chuyển sng trạng thái sốt ẳng, lo lắng vô cùng, sợ như mình đã làm gì đó sai sót.
-Không, chị... rất thích! - Nói xong, nó bặm môi lại không cho tiếng khóc phát ra. Trấn an mình, nó nói tiếp với Thiên Nga - Nhưng... chị không thể! Chị với anh Thanh Túng chẳng qua chỉ là bạn bè... cùng lớp mà thôi! Chính anh ấy đã nói vậy, người mà anh ấy yêu là... Yến Như! Vì thế nên em hãy tập làm quen gọi thì tốt hơn đó...
Trước lúc cúp máy, nó vẫn còn nghe thấy tiếng gọi nhanh cua cô bé, nhưng đáp lại lời gọi đó chỉ là tiếng tút tút dài. Cất điện thoại đi, nó đứng dậy, phủi hết bụi dính trên quần áo và đi về phía biển.
Anh!
Em yêu anh!
Cớ sao anh nỡ rời xa, để lại khoảng cách giữa hai ta như vậy?
Tại em không tốt?
Hay tại em chẳng bằng cô ấy?
Niềm tin trong em đang dần tắt!
Chỉ mong rằng anh sẽ hạnh phúc bên người anh yêu!
Và em sẽ trôn vùi yêu thương vào quá khứ!?
Để rồi...
Quên đi chúng ta đã từng là của nhau.
Quên đi tình yêu ngọt ngào.
Quên đi...
Anh!
Cất lên giọng hát trong trẻo của mình, nó càng hát thì lại càng khóc nhiều thêm. Nước mắt chan hòa trong tiếng hát tạo thành thứ âm thanh nhói lòng, đau đớn biết bao. Bao nhiêu tâm tình của nó, có lẽ chỉ có bài hát này mới hiểu, chẳng ai có thể thấu hiểu được cảm xúc của nó bây giờ... Thực lòng mà nói thì nó chẳng thể chấp nhận được chuyện này, không chấp nhận được... Cái nụ hôn hắn trao cho Yến Như thật thắm thiết ấy làm tim nó như bị bóp nghẹt, đau lắm. Ôm lấy người mình, mặt nó cứ thế cúi gằm gắm, nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi...
“Có lẽ... anh ta yêu Yến Như thật! Và... chỉ đùa giỡn tình cảm với mình thôi! Mình đã quá tin vào cái tình cảm ấy mất rồi... Thật là quá ngu ngốc mà... ngu ngốc quá... Tại sao? Mình có làm gì sai đâu chứ? Vì sao lại đối xử với tôi bất công như vậy hả?”
Ngồi trên mỏm đá sần sùi, đôi mắt nó đục ngầu hướng về phía biển khơi. Tiếng gió vi vu táp vào mặt mang cảm giác mát lạnh, thư thái và dễ chịu. Thở dài một hơi, nó tháo đôi giày đang đi ở chân ra và bước xuống nền cát, cái thứ cát vàng lịm ấy bao bọc quanh chân một cách mềm mại, nó vẫn cứ thế mà đi dần...
Ngày một xa dần...
Về phía biển...
Hết chương 26