-Á!
Tiếng hét thất thanh của học sinh vang lên rồi tất cả đổ nhào về phía trước. Bác tài thắng gấp như thế là chỉ tại không muốn giết chết... một đàn vịt đang qua đường. Mặt mày ai nấy đều nhăn nhó tỏ vẻ khó lòng chấp nhận được, còn nó thì sao? À, vẫn ngủ ngon như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng đúng, nếu nó mà thức dậy ngay lúc này, cảnh tượng ngay trước mắt đây sẽ làm nó nổi trận lôi đình luôn. Chuyện này gấp gáp quá, thấy nó ngã thì hắn vội vàng ôm lấy, chẳng may vì dí sát mặt quá nên cũng... môi chạm môi luôn. Nhanh chóng phá tan hiện trường khi chưa ai nhìn thấy, hắn đặt nó ngả ra ghế như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mặt hắn, bỗng đó lên bừng bừng...
“Mình... mình làm sao thế này? Có gì mà phải ngại?! Nhưng... hình như là tại bây giờ cưng ấy không còn hiền lành như ngày xưa nữa nên mình mới... thì phải? Tại sao... anh càng muốn quên cưng thì hình ảnh lại càng ngày một rõ rệt hơn?”
Hắn đưa tay lên ôm đầu, dòng suy nghĩ cứ thế liên tiếp nhau tưởng như dòng nước xiết, không có gì có thể ngăn nó lại được. Có người nào đó đập đập vào tay, quay ra nhìn thì hắn suýt chết vì cái “vật thể” trước mắt mình. Mặt mày xanh lét, tóc tai rũ rượi, nước mũi nước mắt chảy ra ròng ròng, vật thể” mà hắn nhắc đến chỉ có đích thị là nó - Thúy Quỳnh đây.
-Ơ... khịt khịt... - Vừa nói nó vừa khịt khịt mũi, mắt lờ đà lờ đờ nhìn hắn - Có chuyện gì thế?! Sao mọi người mặt cứ như sát thủ vậy!
-Hết hồn! Này, không cần bị bệnh tim thì tôi cũng chết được đấy! Xe thắng gấp vì bác tài tránh đàn vịt thôi, làm mọi người tỉnh ngủ nên mới như thế! - Thở dài ngao ngán, hắn tưởng mình bị ma nữ ám nữa chứ - Thôi, xe chạy tiếp rồi, ngủ đi!
Chẳng thèm nói gì nữa, nó lại cho hai chân lên, mặt áp sát vào đầu gối mà ngủ, cái tư thế này với nó khá dễ chịu thì phải. Trong xe buýt có điều hòa, thế mà mồ hôi nó cứ dòng dòng chảy ra như tắm, cả người nóng bừng bừng lên như tắm.
Phải chăng, nó đã biết cái “hiện trường” không nên có kia?
***
-Trời ơi, mấy bạn tha cho tôi đi, tôi muốn về xe của lớp mình! - Kevil cố chen ra khỏi đám con gái lớp 10, không biết là bây giờ cậu bị xô đẩy vào xe của lớp nào nữa, đúng là xui xẻo mà.
-Anh cứ yên tâm, bọn em chỉ muốn anh sang ngồi chung cho hết chuyến đi này thôi mà! - Một em gái mắt sáng hơn sao, ôm cánh tay của cậu mà lắc đi lắc lại trong niềm vui sướng tột cùng cực
Cộp!
Cộp!
Khẽ đẩy gọng kính lên một chút, Asa hắng giọng:
-Các người đang làm cái quái gì thế?
-À... ờ... không có gì đâu! - Chỉ cần thấy bóng dáng của cô thôi là tất cả cùng chết lặng, nghiêm người không dám ho he gì nữa đồng thời con bé kia cũng buông tay cậu ra.
Nhận ra tiếng của Asa, Kevil quay lại. Đập vào mắt cậu là hình ảnh cô nàng cá tính với mái tóc cột cao, chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần bò dài. Có hai điểm cần chú ý nữa, một là hôm nay cô không đi giày thể thao mà đi guốc, gót không quá cao. Điểm thứ hai là hình xăm những con rắn uốn lượn vào nhau ở trên tay cô, trông rất thật, quá sắc sảo. Cái ánh mắt đỏ kia của cô cứ thế xoáy sâu vào con mắt nâu của Kevil, chẳng lẽ cái hành động nhỏ bế ấy của cô lại làm cậu bối rối đến thế?
Cộp!
-Tôi sẽ giúp anh không bị đám này ăn hiếp, chỉ cần anh đừng nói gì là được! - Ghé miệng gần tai Kevil, môi Asa mấp máy ra vài chữ chỉ như làn gió thổi qua thôi nhưng cậu cũng đã hiểu.
Pặc.
-Phiền mọi người đừng làm phiền bạn này nữa, được chứ? - Nắm lấy tay Kevil, cô kéo cậu về một chỗ trống và bắt ngồi xuống, tuyên bố thẳng thừng. Nhịp tim của Kevil tăng lên một cách đột ngột, cậu không thể kiểm soát lại chính bản thân mình được.
-Tại... tại sao? - Cho dù là rất sợ Asa đó nhưng làm sao bọn con gái hám trai đẹp như mấy cô này có thể bỏ qua “một món hời” như vậy cơ chứ, lên tiếng nói dường như là chẳng đồng lòng.
-Lí dó à... - Asa nhớ lại cái cách mà năm sưa người đó đã cứu cô, nhếch mép trả lời - Từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi bạn này, lí do như thế được chứ?
Á khẩu, lí do này không hẳn là đúng nhưng đây là chuyện không bao giờ xảy ra khi Asa lại là một người cực kì ghét bọn con trai, cô sống khép kín với chính bản thân mình. Lúc cô mới vào trường, đã không ít người nghĩ cô hiền lành nên bắt nạt, nhưng ai ngờ cô không những không hiền mà còn rất ác. Cô đã từng đánh mấy đứa con trai cùng trường đến nhập viện vì động vào lòng tự trọng của cô. Trong cái trường to lớn này, tưởng chừng như chẳng ai có thể qua mặt được cô. Vậy thì tại sao? Tại sao bây giờ cô lại tuyên bố là sẽ theo đuổi một tên con trai lạ hoắc lạ hươ, chỉ mới quen được có vài ngày?
-Cô nói thật đó à? - Sau khi cô đã yên vị trên chiếc ghế cạnh Kevil thì cậu mới dám hỏi, nói nhỏ vô cùng.
-Không... - Lắc đầu, cô nhắm mắt lại, khóe môi cô có cảm giác đau đớn - Đã từng có người cứu tôi bằng cách đó!
Câu nói của Asa chứa đựng uẩn khúc gì thì Kevil cũng chẳng quan tâm, cậu chỉ thấy hơi thất vọng với câu trả lời ấy... Lẽ nào, người cậu yêu không phải là Thúy Quỳnh...?
Chiếc xe cứ lăn bánh đều đều...
***
- A! - Nó lao ra khỏi xe, trông nó lúc này đã khá hơn lúc nãy, chạy ngay về phía Asa đang đứng đó - Mệt quá chị nhỉ?
-Bình thường! - Nói vậy thôi chứ cô hơi đau đầu, chắc tại vừa nãy mải chú ý vào điện thoại nhiều quá đây mà. Khổ thật!
Yến Như từ đâu chạy ra mà ôm nhanh lấy cánh tay của hắn như sợ bị ai đó giành mất, cố gắng kéo hắn về phía nó, mục đích chỉ có châm chọc hay mỉa mai nó mà thôi. Gần đến nơi thì nhỏ hơi bất ngờ với hình dáng hiện tại của nó, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo để che giấu sự sợ sệt bên trong.
-Trời ơi, chị xăm giả đó hả? - Giọng nhỏ có phần hơi run, nó phát hiện ra chứ, đành chơi với nhỏ một phen vậy.
-Xăm giả kiểu bọn trẻ con ấy hả? - Nó cười típ mắt lại, chẳng ai hiểu hàm ý của nó muốn nói gì, ngay cả Asa cũng vậy - Có lẽ!
-Biết ngay mà! - Miệng nhỏ lại hét lên trong sự khinh miệt, chẳng lẽ sợ đau đến nỗi phải đi xăm giả để lừa bịp người khác hả - Sao chijphair nhucjnhax đến nỗi đi xăm giả như vậy chứ? Cả cô cũng vậy sao hả, Asa?
Im lặng, cô rút trong túi quần ra một con dao nhỏ, nghiêng đầu hỏi Yến Như đang bủn rủn chân tay khi nhìn thấy vật trên tay cô:
-Nhục à? Muốn biết là thật hay giả chỉ cần rạch một đường ở chỗ xăm xem nó có bong ra hay không là được!
-Có ngon thì làm thử trước mặt toàn học sinh ở đây đi!
-Đừng có giở cái giọng thách thức ra đây với tôi! - Vừa nói xong thì nó cũng lấy ra con dao lam đặt ngay lên một chỗ bất kì trên Tattoo, quay ra nhìn Asa rồi gật đầu.
Xoẹt!
Từng giọt máu đỏ tươi khẽ chảy ra, cả hai cô gái cùng rạch một đường bằng chiều dài của đốt ngón tay, Tattoo của hai người đều không hề bong ra. Khuôn mặt cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng lẽ là không đau hay sao? Conmắt của phần đông đám học sinh đổ dồn vào hai người, khâm phục có, run sợ có, có người thì ngất luôn tại chỗ. Yến Như cắn môi, hiện giờ người nhục nhất mới chính là nhỏ, không biết phân biệt đâu là hình xăm thật, đâu là hình xăm giả, bực tức quá nên nhỏ kéo hắn đi. Bước chân hắn hơi quyến luyến khi nhìn vào nó, ánh mắt buồn tủi, hắn kéo tay mình ra khỏi vòng tay của Yến Như, nhìn nhỏ như muốn nói “Tôi có thể đi được, đừng làm phiền tôi nữa! Tôi với cô có cần làm chung một việc đâu!”.
-Hai người giỏi thật đó! - Từ trong đám đông, Kevil đi ra, cậu cười tươi rói như hoa.
-Cảm ơn! - Cúi đầu, nó trả lời. Cô đưa cho nó một ít giấy để thấm máu lại, cả hai làm việc này rất thành thục, vì cả hai đã trải qua quá nhiều lần như thế này rồi - Mà thôi, Kevil đi thay đồ đi, chút nữa lớp mình cùng lớp của Asa phải ra bãi biển nữa đó, mấy lớp còn lại thì ở chỗ khác!
-Ok!
30 phút sau.
Tại bãi biển trong xanh, đẹp tuyệt vời kia...
-Woa~ Quỳnh ơi, bạn mặc đồ bơi trông... sexy quấ à!
Hết chương 22