Chương 7
(7.4)
Nhanh như chớp, Asa lao đến, tát một cái vào má Hoàng Thái làm hắn ngã nhào xuống đất. Thúy Quỳnh nhanh nhẹn chạy lại mà đỡ lấy thân hình to lớn kia, khuôn mặt nhăn nhó vì hắn quá nặng. Nhìn Asa, ai cũng nói cô hơi gầy nhưng một khi đã đánh nhau thì một cái tát của cô thôi cũng có sức sát thương rất mạnh, hắn cũng không phải ngoại lệ nên trong đầu bỗng cảm thấy choáng váng, bước chân có phần hơi loạng choạng.
-Thôi, hay em đưa hắn về căn phòng nhỏ phía tay trái kia đi! - Asa kéo "cái xác" Kevil đứng dậy, thuận chỉ tay về căn phòng cho nó vì lo nó không biết mà đi nhầm.
"Gekkanbijin, tại sao em lại mắc căn bệnh mù đường này chứ?"
-Vâng! - Nó gật gật đầu xong cố gắng kéo hắn đi, mồ hôi bắt đầu tuôn rơi như mưa.
Cạch!
Một tay dìu hắn, một tay mở cửa quả là vô cùng khó khăn với cái thân người mảnh khảnh như nó hiện tại.
"Ạch! Tên đáng ghét! Anh điên hay sao mà làm như vậy?"
Đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường trong phòng, mặt nó tèm nhem mồ hôi vì cái oi nóng của mùa hè. Nhìn quanh, nó thấy rằng căn phòng này rất đơn giản, có một chiếc giường được phủ một chiếc ga có gam màu dịu, một chiếc tủ bằng gỗ sồi đặt bên cạnh. Tường được sơn màu vàng nhạt như màu nắng. Trên trần nhà lại là một chiếc đèn pha lê khá vừa với diện tích, dù nhìn chung thì nó không quá đắt tiền. Sơ qua, khi nhìn vào căn phòng này tạo cho người ta cảm giác dễ chịu vô cùng. Lại gần chiếc cửa sổ được treo rèm hoa văn kì lạ, nó mỉm cười, khẽ hé cánh cửa ra cho những tia nắng nhảy vào mà nô mà đùa nghịch rất vui vẻ.
"Đây đúng là phong cách của chị Asa mà!"
-Ạch! - Hắn kêu, chống tay gượng ngồi dậy.
-Anh tỉnh rồi hả? - Nghe thấy tiếng kêu của hắn, nó tiến lại gần.
Không trả lời, hắn quay mặt đi, ôm bên má vừa bị Asa tát.
"Cái gì vậy? Hắn giận mình sao?"
Hết chương 7