Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 20




Chương 6

(6.2)

-Anh... Anh định làm cái quái gì vậy? - Tiếng nó hoảng hốt do quá bất ngờ mà nhìn người con trai đang ở phía trên mình.

-Làm gì là làm gì? - Hắn chu mỏ tạo ra một khuôn mặt vô tội.

-Anh... anh dám đè tôi thế này sao? - Mặ nó nhăn lại, thái độ tỏ ra cái gắt.

-Anh đã từng nói là sẽ phạt cưng rồi mà nhỉ? - Hắn cười cợt, nhắc lại lời nói hồi chiều.

-Nhưng... nhưng đây là đâu, anh có biết không? - Khuôn mặt nó thoáng đỏ rồi quay sang một bên, cố gắng trốn tránh ánh mắt của hắn.

-Biết! - Hắn hồn nhiên trả lời.

-Là bệnh viện đó! - Nó quát - Xuống khỏi người tôi ngay, nặng quá!

-Bệnh viện thì sao? Bệnh viện cũng như ở nhà thôi! - Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve trên khuôn mặt nó - Phạt xong, anh sẽ xuống, cưng không phải lo! Trừ khi...

-Trừ khi cái gì? - Nó thấy buồn buồn ở má.

-TRừ khi là cưng muốn bị phạt thêm! - Cười rất nguy hiểm, hắn nói.

-Đồ điên! - Mặt nó nóng bừng, không dám nhìn hắn.

-Điên thì anh mới yêu em đó! - Hắn cười nhẹ, khẽ cúi người và cắn vào tai nó.

-Có người vào thì anh tính sao? - Chợt nhớ ra, nó thấy vui vui trong lòng.

-Anh đã khóa cửa rồi, cưng khỏi phải lo! - Hắn nhếch môi đầy vẻ kiêu ngạo.

Á khẩu.

Hắn bắt đầu phạt nó.Môi hắn cứ thế mà di chuyển trên khuôn mặt nó rất linh hoạt.

Từ trán xuống đến mắt rồi mũi... má...

Còn nó thì chỉ biết nhắm mắt mà chịu đựng, cả người nóng ran một cách bất thường.

Đến môi thì hắn có phần hơi lưỡng lự, nó hé một mắt ra nhìn thì bất ngờ hắn cúi xuống, làn môi hắn chiếm trọn lấy bờ môi nó rất nhanh. Hắn nhấn sâu nó vào nụ hôn mãnh liệt kia, lmf nó không tự chủ được bản than mà cũng đáp lại trong vô thức.

Hai con người cứ như vậy mà hòa lại làm một, vô thức họ trao cho nhau tình yêu...

Hắn khẽ khàng luồn tay qua eo nó rồi lật người. Bay giờ người ta nhìn vào có thể nói là người chủ động lầ nó khi nó đè hắn ra như vậy.

1 giây...

10 giây...

1 phút...

"Khó thở quá!"

Nó khẽ giẫy giụa, hắn biết nó thấy khó thở nên dù không muốn nhưng cũng luyến tiếc dời khỏi nụ hôn đó. Cả hai cùng thở dốc một cách khó khăn. Hắn siết khặt lấy eo nó, nó cúi đầu, không dám nhìn, mặt thì đỏ như gấc chín.

-Anh xin lỗi! - Hắn thì thầm vào tai nó, nhẹ nhàng.

-Hả? - Nó ngỡ ngàng.

-Anh xin lỗi vì đã đổ cho em đánh Yến Như! - Mắt hắn đợm buồn.

-Không... không sao! - Khẽ lắc đầu, nó nói.

-Cưng tha thứ cho anh có được không? - Hắn ngồi dậy, nhìn khuôn mặt nó mà hỏi.

Im lặng.

-Anh cũng không mong sẽ được tha thứ! - Hắn cười, cười trong đau khổ.

-Để xem thế nào đã! - Nó lí nhí nói, trong lòng cũng không thấy thoái mái khi nhìn hắn như vậy.

-Thật không? - Mắt hắn tròn xoe, tràn đầy sự vui mừng.

-Thật! - Mỉm cười, nó xác nhận điều mình vừa nói.

Hắn ôm nó vào lòng trong vui sướng, không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào nữa nhưng chỉ biết một điều rằng hắn rất vui.

"Anh vui lắm, vui lắm. Cảm ơn em, vậy là anh vẫn còn cơ hội để ở bên em!"

...

Ở ngoài hành lang.

Yến Như áp tai vào cánh cửa phòng để xem xét tình hình bên trong, nghe thấy cuộc nói chuyện đó thì giận tím mặt mà không làm gì được.

"Cô được lắm, Thúy Quỳnh! Nhất định tôi sẽ cướp lại anh ấy từ tay cô! Đừng nghĩ rằng mình đã thắng!"

-Không nên nghe trộm như vậy! - Asa dựa lưng vào từng, nhếch môi khinh bỉ.

-Tại... tại mày! - Nhỏ Yến NHư tức tối nhìn cô.

-Tao muốn giết mày lắm rồi đó! - Ánh mắt của Asa lãnh đạm nhìn nhỏ, khẽ gằn giọng - Đừng làm tao điên lên!

-Mày định làm gì? - NHỏ Yến Như kênh kiệu.

Xoẹt!

Asa rút ra con dao lam sắc loáng, thoáng chút con dao ấy đã kề gần cổ của Yến Như. Một tay cầm con dao, một tay Asa giữ chặt gáy của nhỏ, móng tay khẽ cắm ngày một sâu vào làn da trắng của Yến Như tạo lên một màu đỏ như chỉ chờ rồi máu sẽ rơi xuống.

-Buông... ra! - Nhỏ yếu ớt lên tiếng, sợ hãi.

-Tao sẻ xử mày sau! Đồ giả tạo! Tao thực sự thất vọng khi em họ tao từng làm bạn với một con người như mày! - Giọng nói của Asa dù lạnh lẽo nhưng cũng làm người ta cảm thấy trong lòng lo lắng như lửa đốt.

Yến Như hoảng hốt chạy khỏi dãy hàng lang như chạy khỏi một con thú đáng sợ.

...

Sáng.

-Hai người dậy cho tôi! - Giọng nói lạnh nhạt của Asa vang lên - Hôm nay, đi theo tôi đến một nơi! Em tôi thì không sao rồi, bắc sĩ sẽ cho xuất viện!

Hai con người đang nằm trên giường lúc này mới choàng tỉnh giấc...

Ngượng ngùng nhìn Asa, chẳng phải cô đang cố ý phá vỡ giây phút thân mật của họ hay sao?

-Thế còn học thì sao? - Nó cúi mặt, khẽ hỏi.

-Chuyển sang chiều rồi nên không phải lo! - Coo trả lời xong quay gót bước đi.

Cạch!

Biết ý, Asa ra khỏi phòng, môi cô nàng khẽ nhếch lên đầy vẻ kì lạ.

Asa sẽ đưa hai người đi đâu đây?

Hết chương 6