Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 42: 42: Buổi Tiệc Nguyễn Gia




Thế là tối hôm đó, cô cùng gia đình mình đi đến buổi tiệc của Nguyễn Gia.



Một buổi tiệc theo cô là tẻ nhạt, cô hôm nay đặc biệt mặc bộ váy dạ tiệc đuôi tôm màu trắng.



Chiếc váy góp phần tôn lên làn da trắng nõn của cô, gương mặt cô chỉ trang điểm nhẹ, tóc dài màu xám khói phía dưới đuôi xõa ngang vai.



Chân mang đôi giày cao gót cùng màu với chiếc váy.



Cô đi vào gara lấy chiếc Ferrari màu đen chạy, nhỏ lên xe ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh cô, cô đạp ga phóng đi.



Phải nói khi nhỏ ngồi trên xe cô chạy thì cảm giác sợ hãi cộng thêm sợ tai nạn cũng không còn bởi nhỏ biết tốc độ cô chạy thế nào, nhỏ biết cô tuy chạy nhanh nhưng tập trung vào độ an toàn như thế nào nên nhỏ chẳng sợ.



Đến Nguyễn Gia, cô dừng xe lại ngay trước cổng của ngôi biệt thự này, nhỏ và cô bước ra ngoài, cô nhìn tên bảo vệ bên cạnh, thảy chìa khóa xe cho hắn, tên bảo vệ liền hiểu ý gật đầu một cái.





Ông Nguyễn Bình thấy cô tới nhanh chóng đến tiếp đón cô:

- Chào Lãnh...!À không, chào thủ lĩnh bang Thiên Phong đã đến buổi tiệc của Nguyễn Bình tôi - Nguyễn Bình

- Ừm - cô



- Chào tiểu thư Trần Gia - Nguyễn Bình quay qua nhỏ nói

- Chào ông - nhỏ

- Mời hai người vào bên trong - Nguyễn Bình

Cô kéo nhỏ vào trong, khi bước vào trong cô lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.



Một cô gái với nét đẹp khuynh nước khuynh thành, chỉ trang điểm nhẹ mà vẫn đẹp tuyệt vời, làn da trắng nõn mịn màng, vóc dáng thon gọn, chuẩn người mẫu a.


Cô thấy khó chịu với ánh mắt của mọi người ở đây, cô cực ghét những ánh mắt thèm thuồng, những ánh mắt muốn chiếm hữu của những tên đàn ông ở đây.



Còn có cả những ánh mắt ghen tỵ của những người phụ nữ nữa.



Cô mặt lạnh kéo nhỏ đến chỗ phục vụ đang đứng lấy hai ly rượu đưa một ly cho nhỏ.



Nhỏ cầm lấy ly rượu nói:

- Chưa ăn gì đã uống rượu - nhỏ

- Uống đi, chút ăn sau - cô

- Ờ, sau này không cho như vậy nữa - nhỏ

- Em biết rồi chị dâu ạ - cô


Nhỏ dường như chai với hai chữ chị dâu thốt ra từ miệng cô rồi nên chẳng thèm cãi lại nữa.





Đến lúc này gia đình cô mới bước vào, nhìn thấy cô và nhỏ đứng đó uống rượu, mặt Tuấn Kiệt đen như lọ nồi, đi đến chỗ cô và nhỏ giật lấy hai ly rượu.



- Ai cho hai em uống rượu - Tuấn Kiệt

- A! Em xin lỗi - nhỏ

- Có sao đâu anh, em chỉ uống có chút xíu thôi mà - cô.



- Chút xíu cũng không, sau này anh thấy em uống rượu là chết với anh - Tuấn Kiệt

Cô nhún vai cho qua lời nói này của Tuấn Kiệt, cô thật chẳng hiểu cô là thủ lĩnh bang Thiên Phong, đồng nghĩa với việc cô có rất nhiều đối tác, mà có đối tác thì phải uống rượu, ít nhiều gì cũng uống, anh trai cô đang đùa cô chắc!

Cô lờ Tuấn Kiệt, nói với nhỏ:


- Cậu cũng nghe rồi đó đúng chứ, tớ là thủ lĩnh của một bang khá hùng mạnh vậy à bị cấm uống rượu - cô bất mãn

- Chịu thôi chứ sao giờ - nhỏ

Cô thở dài, thôi kệ, sau này uống chắc gì anh ấy đã biết, nếu anh ấy biết thì đành uống lén vậy.



( Yên: chị tốt ghê )


Cô đâu ngờ rằng ở một góc của buổi tiệc đang có ánh mắt đang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy nỗi nhung nhớ, chứa đầy niềm vui khi thấy cô ở đây.



" Vậy là em đã về rồi



Em khác xưa quá Nguyệt Nguyệt à

Em đã thay đổi rồi người anh yêu à

Em trở về rồi, anh có thể đỡ nhớ em rồi "

Cô có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình liền quay đầu nhìn xem ai đang nhìn mình thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.



Lúc bắt gặp được nó cô giật mình vì không ngờ anh lại nhìn cô bằng ánh hết sức dịu dàng, hết sức ôn nhu như vậy.



Nhìn anh mà lòng cô bớt lo lắng phần nào, anh vẫn sống tốt, anh không sao cả, thế là không có cô anh vẫn có thể bình thường, nghĩ đến đây cô thấy lòng mình đắng lắm, tại sao lúc nào cũng nghĩ cho anh, lúc nào cũng nhớ anh, lúc nào cũng như vậy, anh đã tổn thương cô như thế nào có lẽ cô còn nhớ rất rõ và kể cả anh, chắc anh vẫn nhớ mà sao cô vẫn không thể quên đi anh.



Cô mặc kệ ánh mắt dịu dàng của anh mà tiếp tục nói chuyện với nhỏ, Tuấn Kiệt đã đi chào hỏi đối tác rồi, còn cha mẹ cô cũng đến hỏi thăm vài người bạn cũ đang có mặt ở đây.



Ông Nguyễn Bình lên phát biểu vài lời rồi buổi tiệc bây giờ mới chính thức bắt đầu...!.