Khoảng thời gian mọi người về dinh thự chữa trị vết thương và thay đồ, có nhóm dân thường vì nghe thấy tiếng ồn mà kéo đến.
Thợ vườn Ed, người đang đi nghỉ, cũng là một phần trong nhóm đó. Thời điểm tận mắt nhìn thấy đống đổ nát trong vườn, ông sững người.
“Ed, xin lỗi,” Vio nói, cậu đứng bên cạnh Ed. “Ngươi đã làm việc chăm chỉ để tạo nên khu vườn này, nhưng…” Cậu rủ mắt. Đó không phải là lỗi của Vio, nhưng cậu biết rõ ông ấy đã bỏ công sức lẫn tâm sức cho khu vườn. Nỗi đau lấp đầy trái tim cậu khi nghĩ tới cảm giác của Ed vào lúc này.
Do đó, Vio đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Ed oán trách. Nhưng ngoài dự đoán là, Ed tái mặt đến gần cậu. “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
“À, ta ổn. Khu vườn… Có một tên hiệp sĩ cưỡi con rồng đến tấn công dinh thự. Legi đã đuổi họ đi”
“Vậy đó là những gì đã xảy ra sao! A, đúng là nhẹ cả người. Cậu đừng lo. Tôi chỉ cần xây lại nó thôi,” Ed nói với một nụ cười dịu dàng trên mặt. Rồi ông lo lắng hỏi, “Nhưng cậu chủ, cậu có chắc là mình thấy ổn khi đi ra ngoài như thế này không?”
“Ổn mà. Nó như kiểu liệu pháp sốc vậy. Cuối cùng ta cũng có thể ra bên ngoài dinh thự. Ta không còn thấy sợ nữa rồi.” Vio hít sâu một hơi. “Bên ngoài rất đẹp. Không khí thật trong lành.”
Khi Vio mỉm cười, Ed chìm vào im lặng. Có lẽ ông thấy buồn vì khu vườn bị phá huỷ. Thế nên Vio đợi ông trút giận. Nhưng sau đó, Ed kêu lên, “Tôi rất vui. Nếu khu vườn đã bị phá huỷ, tôi chắc rằng đó là dấu hiệu cho thấy nó không còn cần thiết nữa. Rốt cuộc thì lý do tôi tận tâm như vậy là để cậu chủ thấy được an ủi vì không thể đi ra ngoài,” Ed nói, lòng thầm vui mừng cho sự bình phục của chủ nhân.
Một nụ cười toe toét nở trên môi Vio. “Cảm ơn Ed. Nhưng nếu được, ta muốn ngươi xây lại khu vườn. Bởi vì khu vườn dưới bàn tay ngươi là đẹp nhất.”
“Vâng, tất nhiên rồi! Đó là vinh hạnh của tôi.”
Cả hai cùng cười lên. Ở cổng vào dinh thự, những người dân thị trấn đến thăm gần như hét lên.
“Ed, thật không công bằng. Tại sao anh lại là người duy nhất được khen ngợi?!”
“Ối, có chuyện gì xảy ra với khu vườn thế? Nó bị phá huỷ mất rồi. Ngài Violant, thật sự là có một con rồng đến tấn công dinh thự à?”
“Ngài ổn chứ?”
Legion ném cho đám đông một ánh mắt sắc lẹm, ngăn cản bọn họ xông tới gần. “Này, tới gần quá rồi! Lùi lại đi.”
“Không sao đâu, Legi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi xin lỗi vì mình luôn gây ra rắc rối. Bây giờ mọi chuyện ổn cả rồi.” Vio cười khổ.
Cậu vừa nói xong, một trong những người dân thị trấn đã giơ tay lên. “Ối ối! Tôi sẽ giúp ngài dọn dẹp cho!”
“A, ranh ghê! Tôi cũng sẽ giúp!”
“Này, mọi người. Cầm công cụ tới đi. Chúng ta sẽ cần xẻng và cuốc.”
“Vậy chúng tôi sẽ đặt những cây hoa còn sống sang một bên.”
Phút chốc, khu vườn đầy những người dân thị trấn. Dưới sự hướng dẫn của Ed, họ bắt đầu sửa chữa. Vio kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy biểu cảm của cậu, người dân thị trấn bật cười. “Ở đây thường có tuyết nhỉ? Thế nên khi có ai đó gặp rắc rối, chúng tôi hợp lực giúp đỡ mọi người là điều bình thường.”
“Phải, phải đó thị trưởng. Đừng để ý đến chúng tôi và đi nghỉ ngơi đi. Ngài trông nhợt nhạt quá. Chúng tôi có thể giải quyết chuyện này.”
“Đúng vậy, cậu Violant,” Legion nói. “Cậu hãy quay về dinh thự. Tôi cũng sẽ giúp bọn họ một tay.”
“Được được, ta hiểu rồi. Vậy ta chấp nhận lời đề nghị này. Một lần nữa, cảm ơn tất cả. Ta sẽ giao mọi chuyện lại.” Vio nói với những người xung quanh. Người dân vui vẻ đồng ý.
Trong phòng khách, Calia đang uống trà, ngồi bên cạnh cô là Flora. Khi nhìn thấy Vio tiến vào, cô lập tức đứng lên. “Ngài Violant.”
“À, không sao, không cần chào đâu. Cứ ngồi xuống đi. Rille, ta có thể xin một tách trà được không?”
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Vio ngồi trên chiếc ghế đối diện với Flora, khoé mắt nhìn Rille rời khỏi phòng. Sau đó, cậu bị thu hút bởi tấm gạc quấn quanh đầu Calia. “Cô Calia, vết thương của cô sao rồi?”
“Bác sĩ trong trấn đã khám và thông báo rằng nó không có gì nghiêm trọng.”
“Ta biết rồi. Đúng là nhẹ cả người.”
Khi họ đang trao đổi với nhau, Rille quay lại và phục vụ trà đen. Sau khi nhấp một ngụm thưởng thức, Vio thở dài đầy hài lòng. Khoé môi cậu khẽ nhếch lên đường cong nhỏ. “Sáng nay ta đã có linh cảm rồi, nhưng ta không ngờ rằng Erik sẽ xuất hiện.”
“Em không nhận ra hắn chính là kẻ đáng ngờ mình gặp được trong thị trấn cho đến khi gặp lại vào sáng nay.” Flora chán nản. “Em vẫn không thể tin được rằng hắn vẫn đang cố làm hại anh sau những chuyện đã xảy ra…”
“Không, Flora. Hắn không nhắm vào anh. Hắn hận cả gia đình Lesserhain.”
“Thế nên lần này hắn mới nhắm vào Flora?” Calia hỏi.
Vio gật đầu. “Có lẽ hắn nhận ra rằng, thay vì làm tổn thương ta, nhắm vào Flora chính là phương pháp tấn công cha và anh trai hiệu quả hơn. Cả hai người họ đều sẽ chẳng để tâm nếu ta chết đi, nhưng Flora thì khác. Dù gì, em ấy cũng là người dễ thương nhất.”
“Không đúng! Cha và anh Rupheus cũng quan tâm đến anh!”
Vio nở nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn Flora.”
Rốt cuộc thì sau này Flora cũng sẽ hiểu hoàn cảnh của cậu. Nhưng hiện tại, cậu muốn tránh đề cập chi tiết. Cậu không muốn em gái mình phải buồn hơn.
Sau đó, Flora hơi nghiêng người về phía trước vì phấn khích. “Anh ơi, giờ anh đi ra ngoài được rồi, anh sẽ quay về thị trấn Nada chứ?
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh mong đợi của Flora, Vio cười chua chát. “Anh e là không được.”
“Tại sao vậy? Mẹ chắc chắn sẽ thấy vui nếu anh quay về.”
“Anh thích nơi này và muốn tiếp tục sống ở đây. Flora, anh xin lỗi vì em mới đến nhưng anh vẫn phải nói về chuyện này, ba ngày sau em hãy rời khỏi đây và trở về thị trấn Nada. Ở trong dinh thự của lãnh chúa sẽ an toàn hơn nhiều. Không, có lẽ em và mẹ nên di tản đến chỗ ông ngoại.”
Ông ngoại của Vio là tiên vương. Hiện ông đã rời khỏi lâu đài hoàng gia và sống cùng tiên hậu trong một cung điện biệt lập ở vùng ngoại ô thủ đô hoàng gia. Nếu mẹ của cậu yêu cầu sự giúp đỡ, ông ấy chắc chắn sẽ nhận lời.
Flora ra vẻ khó hiểu. “Tại sao chúng ta cần phải di tản?”
Calia hỏi, “Chuyện này có liên quan đến vụ hồi nãy sao?”
Vio lại gật đầu. “Hiện tại chúng ta đã có bằng chứng cho thấy lời cảnh báo của cô Calia là thật. Thế nên, chúng ta phải mau chóng hành động. Flora sẽ gặp nguy hiểm nếu chúng ta không đưa em ấy về nhà sớm. Càng chậm trễ càng khiến em ấy có thể sẽ không quay về được. Ta giao em gái mình lại cho cô, cô Calia. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy chắc chắn rằng cô và em ấy cùng trốn được đến nơi của ông ngoại tôi.”
“Tôi biết rồi.” Calia đáp.
“Đợi đã! Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Flora hỏi như sắp khóc. Ngay cả khi em không hiểu cả hai đang nói gì, em vẫn cảm nhận được tình hình đang rất tồi tệ.
“Flora, mọi người đều có vai trò của riêng mình. Của anh là bảo vệ thị trấn Leca và làng Amade. Của em là bảo vệ mẹ.”
“Mẹ?”
“Phải, và tự bảo vệ mình nữa. Em không cần lo cho cha và anh Rupheus.”
Dù trông có vẻ bối rối, Flora vẫn gật đầu nghe theo lời Vio.
Chà, cha và anh trai sẽ xem là sự sỉ nhục nếu một quân nhân lại cần đến sự bảo vệ của phụ nữ và trẻ em. Nói bất cứ điều gì tương tự vậy với họ đều vô ích.
Cười gượng với ý nghĩ này, cậu chăm chú nhìn gương mặt của Flora.
Mình thấy vui vì Flora đã đến thăm. Đây có thể là lần cuối mình được gặp em ấy.
Vio không biết dòng lịch sử chảy như thế nào. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ vương quốc của họ xảy ra chiến tranh với vương quốc Ruslan, phần thua chính là nắm chắc trong tay. Những người sống trong lãnh địa Lesserhain được xem là mũi nhọn của lực lượng vương quốc này. Nhưng dưới sự cai trị áp bách của cha và anh trai Vio, lãnh địa đã rơi vào cảnh hoang tàn. Sức phòng thủ của vương quốc như bị lụn bại.
Chuyện Erik nói sẽ sớm xảy ra.
Vio đánh một nét trong lòng, cậu phải hoàn thành sớm mọi việc trước khi quá muộn.
---
Đến tối, những người dân đã dọn dẹp xong các bồn hoa mà con rồng phá huỷ. Họ lấp đầy các hố đất và san phẳng chúng. Sau đó, mọi người dần dần quay về nhà. Khi Vio đã tiễn hết người, cậu buồn bã nhìn khu vườn trống trải.
Legion chăm chú nhìn mái tóc như sợi bạc đung đưa trong gió của Vio, ánh mắt xa xăm. “Cậu vẫn còn để tâm đến Erik Karland sao?”
Vio nhìn về phía anh, cậu chớp mắt ngạc nhiên. Sâu trong lòng, Legion lén hài lòng vì giờ đây Vio chỉ chú ý đến anh.
“Legi, anh có để tâm đến hắn không?” Vio hỏi, cắt ngang lời anh.
“Không, tôi không có.”
“Anh đang nói dối. Ta không để tâm đến Erik, nhưng anh thì có,” Vio điềm tĩnh nói, một phát trúng tim đen.
Legion cảm thấy hơi khó xử, anh ngoảnh mặt sang hướng khác. “… Tôi xin lỗi.”
“Tại sao anh lại xin lỗi?”
“Đó hẳn là một câu hỏi khó chịu đối với cậu.”
“Tâm trạng anh đang rất tệ nhỉ? Anh đúng là dễ hiểu.” Vio cười khúc khích. Cậu lẩm bẩm, “Anh biết đấy, ta hoàn toàn không thể ghét nổi hắn dù có như thế nào chăng nữa…”
Dù Vio không nói rõ rằng cậu đang ám chỉ ai, Legion có thể biết được. Đấy rất có thể chính là Erik. Trên mặt anh lộ vẻ ủ rũ.
Điều đó khiến Vio bật cười. “Có vẻ như anh ghét hắn ta.”
“Tất nhiên rồi! Hắn gọi tôi là đàn em, dù hắn chính là một kẻ phản bội! Thật khó chịu khi bị gán ghép như vậy với hắn ta.” Chỉ cần nhớ lại, Legion đã muốn nổi điên.
“Ta từng tự hỏi hắn sẽ ra sao, nhưng dường như cuộc sống của đối phương vẫn khá tốt. Có vẻ hắn đang dò la khu vực này nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân khi tình cờ nhìn thấy Flora. Sự liều lĩnh này chẳng thay đổi một chút nào.” Vio thở dài, toát ra nỗi u buồn. “Hắn vẫn muốn trả thù ngay cả khi đã đâm ta… Sẽ tốt hơn nếu hắn được giải thoát khỏi xiềng xích căm thù của mình.”
Khi Legion đang cân nhắc xem mình có nên nói gì đó không, Vio đã chuyển chủ đề. “Legi, ta đã quyết định để Flora quay về thị trấn Nada. Từ giờ sẽ rất bận đấy. Sẽ có lúc ta cần nhờ đến anh.”
“Vâng, chắc chắn rồi!”
Trước phản ứng của Legion, Vio gật đầu và nhanh chóng trở về dinh thự, từ chối trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào. Legion nhìn bóng dáng cậu dần thu nhỏ về phía xa, cảm giác chua xót âm ỉ tận đáy lòng.
Chỉ cần Vio ra lệnh cho Legion đi giết Erik, anh sẵn sàng đuổi cùng giết tận cái tên đó. Nhưng cậu lại không làm vậy.
“Nếu ngươi còn tiếp tục gây thêm phiền hà cho cậu Violant, lần sau gặp lại cứ chờ mà trăn trối đi!” Legion lẩm bẩm, hạ quyết tâm.
Vio cuối cùng cũng được sống yên bình sau khi bị gia đình ruột đày cậu đến thị trấn Leca. Nếu có kẻ nào tính phá huỷ nó, anh sẽ bảo vệ Vio bất kể đối thủ có là ai.
Anh liếc qua khu vực bên kia của dãy núi Alpé, rồi quay trở về dinh thự.