Violant of the Silver

Chương 18




Vio bước vào căn phòng trên tầng hai của mình. Cậu dùng Tinh linh ma thuật để thắp sáng bấc của cây đèn đặt trên cái kệ. Sau khi thắp thêm hai cây đèn khác, màu xanh lam dịu và màu nâu chiếu sáng cả phòng. Vì các cây đèn đã được đổ đầy dầu, cậu có thể dễ dàng sử dụng chúng. Nhưng cách dùng sẽ tuỳ thuộc vào tâm trạng trong ngày.

Khi Vio đưa mắt nhìn cửa sổ, một chiếc bàn nhỏ với hai chiếc ghế rộng rãi thu hút sự chú ý của cậu. Cậu ngồi xuống một trong những chiếc ghế, thở dài.

Không hiểu sao hôm nay mình thấy mệt quá, đã có nhiều chuyện xảy ra…

Khi cậu nhớ lại một ngày căng thẳng đã trải qua, có tiếng gõ cửa vang lên. Rille bước vào phòng, đưa cho cậu một ly nước và quả chanh.

“Chủ nhân Vio, tôi sẽ đặt bình nước ở đây.” Cô nói, đặt khay lên cái kệ mở, trên đó là một cái ly rỗng và một bình đựng nước.

“Ừ. Cảm ơn, Rille.”

“Vâng.” Rille nói, trên môi nở nụ cười ấm áp. Cô kéo hết tất cả các rèm cửa lại trước khi rời khỏi phòng. Vio vừa nhìn chằm chằm tấm rèm cửa màu xanh lam vừa uống ly nước có vị chanh nhẹ. Từ phía bên kia cửa sổ, tiếng mưa và tiếng gió hú không ngừng vang lên.

Vào đầu hè, thị trấn Leca thường có nhiều nắng. Nhưng vì nằm ở vị trí gần dãy núi Alpé, thời tiết nơi đây hay thay đổi đột ngột.

Một tiếng thở dài thoát khỏi môi Vio.

Dù Jill và Legion đã tuần tra khu vực, cậu vẫn có cảm giác bồn chồn. Có lẽ cơn bão đã góp phần gia tăng sự lo lắng. Vio cảm thấy sức cùng lực kiệt, không muốn đọc sách cả đêm nữa. Tiếng thở dài lại thoát khỏi môi, cậu nghe thấy có một tiếng gõ cửa khác vang lên.

“Thứ lỗi, cậu Violant.”

“Anh tới rồi? Sao anh không vào ngồi và tự rót cho mình một ly nước đi?”

Legion làm theo, ngồi trước mặt Vio với chiếc ly trên tay. Anh mặc một chiếc sơ mi cotton trơn và quần tây đen, nhưng dù đang khoác trên người bộ đồ ngủ, anh vẫn đeo theo cây dùi cui ở thắt lưng. Sự chuẩn bị sẵn sàng của anh là điển hình của một quân nhân.

“Vậy lúc nãy anh muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi liệu cậu có muốn xoá tan hiểu lầm và quay trở lại dinh thự cả lãnh chúa hay không.”

“Không hẳn. Câu trả lời của ta rất đơn giản, ta không muốn quay lại nơi đó.” Vio nói một cách dứt khoát. Vio nghiêng mặt về phía góc tối. Nét nghi ngờ hiện lên trên gương mặt, cậu hỏi, “Anh đang nhắm đến việc thăng chức à?”



“Thăng chức?” Legion chớp mắt bối rối.

“Nếu không sao anh lại hỏi chuyện này?”

“Nếu cậu Vionlant muốn quay lại, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nhưng dường như cậu không có ý định này. Tôi xin lỗi vì đem chuyện cá nhân vào, nhưng tôi mong mình có thể đưa gia đình đến đây.”

“Gia đình anh?”

Legion thật sự là một người đầy những bất ngờ. Vio thầm ghét bỏ bản thân ở trong lòng vì đã hiểu lầm ý định của anh. Cậu cảm thấy như mình đã bị những kẻ đầy tham vọng ở thị trấn Nada đầu độc.


“Vâng. Thị trấn Leca là một vùng đất yên bình nằm trong lãnh địa Lesserhain. Vì gia đình tôi là thương gia nên sẽ gặp chút khó khăn khi đến đây, nhưng tôi tin rằng sự an toàn của họ quan trọng hơn mọi thứ.”

“Ta đã hiểu… Chắc chắn rồi, hãy làm như anh muốn.”

Vio cảm nhận được sự cương quyết của anh. Cho đến giờ, cậu vẫn nhận thức được rằng Legion là một người đàn ông nghiêm túc. Nhưng cậu chưa từng mong đợi anh sẽ tận tâm đến vậy.

“… Bất giác ta thấy có lỗi.” Vio lẩm bẩm.

“Hử?”

“Không. Không có gì. Đó là tất cả những gì anh muốn hỏi?”

Legion gật đầu, “Vâng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ muộn như này. Tôi sẽ nghỉ ngơi sau khi tuần tra thêm lần nữa. Cảm ơn cậu đã dành thời gian.”

“À, được. Chúc ngủ ngon.” Vio nói. Tuy nhiên, cậu tự hỏi liệu anh có chịu ngủ trong phòng này nếu cậu yêu cầu hay không. Hiện tại cậu đang sợ tới mức không dám ngủ một mình trong căn phòng lớn như này.

Vio đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cậu gọi, “À này, Legi…”

Legion vừa mới cầm tay nắm cửa thì nghe thấy cậu gọi, anh lập tức xoay người lại, “Vâng? Cậu Violant cần gì sao?”


“… Không. Không có gì.” Sau khi suy nghĩ kỹ, Vio cảm thấy yêu cầu của mình quá ấu trĩ. Legion bối rồi nhìn cậu, rồi chúc ngủ ngon và rời khỏi phòng.

Đêm nay mình bật đèn ngủ vậy.

Vio chán nản chui lên giường. Thắp sáng cây đèn bên cạnh bằng ma thuật xong, cậu lấy chăn bông trùm mình lại.

---

Vio đi ra sân sau, trong tầm mắt đâu đâu cũng là tuyết.

“Tuyệt quá Erik! Tuyết ở khắp mọi nơi!” Một nụ cười hồn nhiên nở trên môi Vio, cậu in những dấu chân trên lớp tuyết mới. Nhưng khi quay lại, cậu bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của Erik. Vio nghi ngờ nhìn hắn rút thanh kiếm của mình ra.

“Có chuyện gì vậy Erik?”

“Cậu Violant, tôi xin lỗi.” Hắn cười nhẹ. “Làm ơn chết đi.”

Vio ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau khi cậu vừa bối rối thốt lên một tiếng, thanh kiếm đã đâm thẳng vào bụng cậu.

Giọt đỏ nhỏ xuống mặt tuyết. Vio không tin nổi mà nhìn xuống thanh kiếm đang găm trong người mình. Cậu lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Erik.


“Erik, tại sao?”

---

Vio bừng tỉnh trong tiếng hét của chính mình. Cậu vừa thở hổn hển vừa chớp mắt. Nhìn tán cây xanh biếc bên ngoài, một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát khỏi môi cậu.

Cậu mơ thấy cái ngày mùa đông định mệnh của hai năm trước. Cũng đã lâu kể từ lần cuối Vio mơ thấy khoảng khắc bị Erik đâm. Cảm thấy sức cùng lực kiệt, cậu loạng choạng rời khỏi giường.

“Thật khủng khiếp…”


Tấm lưng đổ đầy mồ hơi, tóc dính bếch vào hai má. Ngay khi cậu vừa thở dài, định đi tắm vào buổi sáng, Vio nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài phòng mình. Cánh cửa bật tung ra.

Legion lao vào, trên tay là cái dùi cui, “Cậu Violant, có chuyện gì vậy?! Cậu ổn chứ?”

Giây phút đó cậu biết mình đã lỡ hét to quá mức tưởng tượng.

Sau khi Legion xác nhận rằng Vio an toàn, anh quét đôi mắt sắt bén khắp phòng. Phải chắc chắn bản thân không bỏ sót bất cứ kẻ địch nào ở trong này.

“À, ta… xin lỗi. Ta vừa gặp ác mộng thôi.”

“Hả? Tôi là người nên xin lỗi mới đúng. Tôi đã quá sốt ruột.”

Trên mặt anh không hiện chút gì là khó chịu đối với Vio. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào Vio, hai má dần nhuộm sắc đỏ. “Tôi… Tôi rất xin lỗi!”

anh thốt lên một cách phóng đại, trước khi ồn ào rời khỏi phòng như cái lúc anh tiến vào.

“… Cái gì?” Vio nhìn lại mình, tự hỏi điều gì đã khiến quý ngài hiệp sĩ mất khống chế đến vậy.

Cậu chợt thấy chiếc áo choàng của mình tuột xuống, lộ ra nửa phần vai phải. Nhưng chỉ có vậy.

“Mình thậm chí còn không phải là một cô gái vị thành niên… Thái độ kiểu gì vậy?”

Phụ nữ tầm tuổi cậu có thể không thích nhìn thấy hình ảnh cậu bán khoả thân, nhưng Legion là một thanh niên lớn tuổi hơn Vio.

Vio hoàn toàn khó hiểu trước thái độ của anh.