Violant of the Silver

Chương 1: Hiệp sĩ mới




Thị trấn Leca, nằm ở khu vực phía tây bắc của lãnh địa Lesserhain.

“Quả là một ngày đẹp trời.” Vio nói, cậu thưởng thức tách trà trong phòng mình như thường lệ.

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày mùa đông hôm đó. Cái ngày Vio thật sự chết đi và linh hồn của Mikumo Yamato nhập vào cơ thể cậu ấy. Hiện tại, Vio đã mười lăm tuổi.

Cậu sống cùng một vài người hầu trong dinh thự trên sườn đồi tại thị trấn Leca.

Bởi vì thị trấn Leca nằm dưới chân dãy núi Alpé, mùa đông nơi đây thường khá dài. Kể cả vậy, mùa xuân cuối cùng vẫn đến. Trong vườn, những bông hoa rực rỡ đã bắt đầu khoe sắc. Vio vừa nhấp một ngụm trà vừa nhìn Ed, người thợ vườn đang cần mẫn chăm sóc cây cối. Cậu tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục đọc cho đến bữa trưa hay không.

Cậu đã đọc hầu hết các cuốn sách trong việc học của mình hai năm qua, nhưng chẳng có gì là sai khi đọc lại và xem xét những tri thức.

Nhìn các chú bướm nhảy múa giữa muôn hoa, Vio chợt nãy ra một ý tưởng. À, phải. Có lẽ mình nên cải thiện công thức Tinh linh ma thuật một chút nhằm giải trí cho mọi người. Ánh sáng sẽ có dạng như những cánh bướm lượn trong gió…

Trong khi dòng suy nghĩ đang quay cuồng giữa những công thức và cấu trúc, tiếng gõ cửa vang lên đã cắt đứt sự mơ mộng của cậu. Vio cho phép người kia vào. Một vị quản gia già đẹp mã liền bước vào trong, trên tay cầm một phong thư.

“Cậu chủ, cậu có thư từ phu nhân.”

“Ta biết rồi. Xin lỗi vì đám rắc rối, Jill.”

Nhận được phong thư, Vio lật ra phía sau. Tại đó là những nét viết tay đẹp đẽ tạo thành dòng chữ “Viola Lesserhain”. Đấy là tên của mẹ Vio.

Sau đó cậu dời mắt nhằm tìm dụng cụ mở phong thư. Tuy nhiên trước khi cậu kịp phản ứng, Jill đã đưa cho một cái.

“Cậu chủ, xin hãy sử dụng cái này.”

“Cảm ơn.”

Vio lập tức mở phong thư ra, cậu cảm thấy Jill thật là chu đáo.



“Mẹ ta quả là một người tận tuỵ. Bà cứ đều đặn gửi thư mỗi tuần một lần. Vì điều này, ta thậm chí còn chẳng có đủ thời gian để trả lời.”

“Thật ra, tôi cũng nhận được một lá thư. Phu nhân yêu cầu tôi phải thúc giục cậu hồi âm.”

“Ôi trời. Thế thì ta gặp rắc rối rồi.” Vio nở nụ cười gượng gạo. Ngay cả khi Jill có hối hồi âm, cậu vẫn sẽ không làm. Dù sao cũng chẳng có gì để viết.

“Phu nhân lo rằng liệu cuộc sống của cậu chủ có tốt không. Sau tất cả, cậu đang sống một mình tại một nơi cách xa dinh công tước.”


“Ta cảm thấy có lỗi với mẹ mình, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái vì không phải chạm mặt anh trai. Ta mệt mỏi với việc anh ấy chế giễu ta cả ngày. Anh ấy liên tục nói “Mày thậm chí không thể bước chân ra khỏi nhà, thật đáng xấu hổ.” hoặc gọi ta là “Nỗi ô nhục của gia đình danh giá”.

“Xin đừng bận tâm đến những lời nhục mã của người đó. Việc không thể ra ngoài không phải lỗi của cậu chủ.” Jill nói bằng chất giọng phẫn nộ. Sau đó, ông động viên Vio, “Hơn nữa, cậu chủ vô cùng xuất sắc trong Tinh linh ma thuật. Vậy là đủ rồi.” Mặc dù Jill thường trông rất điềm tĩnh, nhưng nét mặt ông sẽ trở nên đặc biệt đáng sợ bất cứ khi nào Vio nhắc đến người anh trai tên Rupheus của mình.

Jill vốn là quản gia riêng của mẹ Vio. Như thế nghĩa là ông đã quan tâm đến Vio kể từ khi cậu còn bé.

Trước khi linh hồn của Yamato nhập vào thân xác này, Vio chẳng khác gì đứa con trai đáng thương trong gia đình. Cậu thua kém người anh trai hơn năm tuổi của mình về mọi thứ: võ thuật, học hành, phép xã giao, Tinh linh ma thuật. Chính vì vậy, mọi người xì xào sau lưng và gán cho cậu cái biệt danh “Đứa con bất tài”. Cũng vì không có tài năng nên ngay cả Rupheus và cha đều nhìn cậu bằng ánh mắt thờ ơ.

Nhưng Jill vẫn trông chừng cậu trong cả quãng thời gian đó. Khi họ đuổi mỗi mình Vio ra khỏi lãnh địa, ông tình nguyện đi theo cậu. Ông chính là người Vio tin tưởng nhất trong số những người hầu.

“Cảm ơn, Jill.” Vio cười khúc khích. “Vậy hôm nay bà ấy viết gì trong thư?”

Cậu đã trông mong mẹ mình sẽ phàn nàn rằng cô em gái Flora của cậu đang cáu giận và muốn được gặp cậu. Nhưng những gì được viết thay vào đó lại khiến cậu phải sửa lại tư thế ngồi theo phản xạ.

“Hả? Hảảả?”

Cậu không nhận ra là mình đang siết chặt bức thư. Cho dù có đọc lại bao nhiêu lần đi nữa, nội dung bên trong vẫn luôn như cũ.

“… Đây là chuyện tệ nhất.” Vio lẩm bẩm, gương mặt ủ rũ.


Jill hỏi với vẻ đầy lo lắng, “Có vấn đề gì xảy ra ở dinh thự của công tước sao?”

“À, không. Gia đình ta ổn. Đúng hơn là… có vẻ như có một hiệp sĩ đang trên đường đến đây.”

“Một hiệp sĩ?”

Vio gật đầu. “Ừ. Theo lời mẹ ta, hắn là hiệp sĩ hộ vệ mới của ta. Anh trai ghét đối phương và đã sa thải, vì vậy bà ấy thuê hắn cho ta.”

Cậu thở dài. Mẹ cậu không nên phân phát một hiệp sĩ như thể đó chỉ là chuyện bình thường. Nó sẽ mang lại sự bất mãn cho người được bàn đến.

Ở bên cạnh cậu, Jill cau mày. Một cảnh tượng đáng sợ. “Cậu Rupheus làm như vậy? Cậu ấy lại cách chức một hiệp sĩ khác?”

“Ừ. Đây là trường hợp thứ ba rồi. Nhưng lần này, anh ấy đụng trúng cái đinh. Chưa kể, vị hiệp sĩ đó chính là người này.”

Vio chìa lá thư qua. Jill thốt lên, “Tôi xin phép.” trước khi nhận lấy.


“Ồ! Đây không phải là ngài Legion Salt sao?! Cậu nói đúng, cậu Rupheus không thể chỉ đuổi người này đi được. Ngài ấy hiện là kiếm sĩ giỏi nhất vương quốc này nhỉ?”

Là một người thạo tin, Jill biết người này quan trọng như thế nào chỉ bằng cách nhìn vào tên của hắn. Ông nở một nụ cười tươi rói, hiện rõ sự hân hoan của mình. “Nghe nói ngài ấy rất tuyệt vời, một người vô cùng yêu công lý và trung thực. Ngài ấy xứng đáng trở thành hiệp sĩ hộ vệ của cậu!”

“Ông đánh giá cao ta quá rồi, Jill. Ta không xứng với hắn. Tại sao hắn lại tình nguyện nộp đơn để trở thành hiệp sĩ cho gia đình ta? Hắn nên gia nhập trung đội Hiệp sĩ Hoàng gia, ông có nghĩ thế không?”

Giống như trong cốt truyện của “Nàng công chúa khiêu vũ cùng màn đêm”, gia đình Lesserhain hiện là đệ nhất vô đạo đức của giới quý tộc. Bằng việc khai thác hệ thống thuế một cách tối đa, những người dân không thể trả tiền buộc phải bán con gái mình cho các nhà thổ hoặc tình nguyện làm trong các dinh thự quý tộc mà không nhận bất cứ khoảng thù lao nào. Nếu như vậy vẫn chưa trả đủ, những người đàn ông trong gia đình sẽ bị ném vào đấu trường, bị ép phải trải qua những tình huống khủng khiếp chỉ để tạo nên cảnh tượng trong đấu trường, kể cả khi người đó có là trụ cột duy nhất của gia đình.

Cha cậu là một kẻ độc ác còn anh trai cậu thì là một tên đắm chìm trong xa hoa với nhân cách tệ hại. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự của họ lại là thứ không thể phủ nhận, đến nỗi luật pháp đã không còn áp dụng được lên bọn họ.

Bất cứ khi nào chiến tranh xảy ra, họ đều có thể tích được hàng núi chiến tích mà không gặp chút bất trắc gì. Ngoài ra, mẹ cậu là em gái của đức vua hiện tại. Thế nên không một ai dám can thiệp vào chuyện của công tước vùng Lesserhain.


Erik, cựu hiệp sĩ hộ vệ của Vio, người mà cậu vô cùng tin tưởng đã phản bội chủ nhân của mình vì được tự trải nghiệm sự thối nát của gia đình Lesserhain. Sau khi Vio thực hiện một cuộc điều tra, cậu phát hiện ra rằng cha của Erik bị bắt giam vì một cáo buộc sai lầm và ông đã chết bệnh nơi ngục tù. Các quý tộc sẽ không đáp lại Erik dù cho hắn có cố gắng thu hút sự chú ý của họ đến cái chết của cha tới mức nào. Điều đó dẫn tới sự trả thù nhỏ với Vio và sự biến mất sau đó của hắn ta.

Hắn vẫn chưa bị bắt, nhưng Vio cũng không muốn biết hắn ta đang ở đâu. Cậu không còn điều tra gì thêm kể từ đó, vì ngực cậu sẽ chỉ đau nhói mỗi khi nghĩ đến chuyện này.

Trước phản ứng của Vio, Jill lắc đầu và khăng khăng rằng: “Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy? Kẻ hầu này biết rõ nhất cậu là một người dịu dàng. Gia đình Lesserhain không có người con trai nào tốt như cậu cả.”

“Thật là… Ông đang cố gắng đạt được điều gì bằng việc tâng bốc ta vậy, Jill?” Vio nở một nụ cười ngạc nhiên trên môi, cậu nhét lại lá thư vào phong bì khi Jill trả nó cho mình.

“Ta rất vui vì ông đánh giá cao về ta, nhưng khi ngài Salt đến, hãy gửi hắn đi nơi khác.”

“Nhưng, cậu chủ…”

“Xin lỗi, Jill. Ta không cần một hiệp sĩ hộ vệ. Ta vẫn còn sợ.”

Nỗi đau mà Vio đã trải qua ngày hôm đó được vẫn luôn được diễn tả một cách sống động trước mắt cậu. Hai năm trôi qua, hiện tại mùa xuân cũng đến. Nhưng mỗi khi khép hàng mi, những gì hiện lên trước mắt cậu vẫn chỉ có khung cảnh đầy tuyết đó. Mọi thứ xảy ra ngày hôm ấy luôn in hằn trong trái tim cậu.

“Nếu đó là những gì cậu muốn… vậy tôi đã hiểu.” Người quản gia tận tâm cúi đầu một cái rồi rời khỏi phòng.

Trong sự tĩnh lặng, Vio rủ mi mắt.

Gương mặt cậu lộ vẻ hối lỗi khi nghe thấy tiếng đóng cửa.