Ngay sau khi đón được thi thể của bố mẹ cô về nhà, đám tang của hai người nhanh chóng được diễn ra. Họ hàng cũng như bạn bè gần xa đến rất đông.
Khi nhìn thấy Ánh Dương mặc áo tang ngồi thất thần bên cạnh thím út, đặc biệt là biết chỉ còn nửa năm nữa là cô sẽ phải thi đại học thì đều nói tội nghiệp cho cô khi trong thời điểm quan trọng như vậy lại mất cả bố lẫn mẹ.
Tuấn Anh và Eagle Gaming biết chuyện cũng đến để viếng hai người. Trong lúc Tuấn Thành đi vệ sinh thì đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong phòng:
“Con nói trước, con sẽ không đón cái Dương về nhà mình đâu. Từ bé đến giờ mẹ xem nó với bố mẹ nó có coi vợ chồng có là chú thím nó đâu, mắc mớ gì con phải nuôi. Với lại năm sau thằng Minh nhà con cuối cấp rồi, con muốn tập trung lo cho nó”
“Nhà thằng út thì ở nước ngoài quanh năm, làm sao mà có thể nuôi được nó. Dù gì cũng là anh em trong nhà sao con lại nói như vậy nhỉ?”
“Mẹ thích thì mẹ đưa về quê mà nuôi, con không nuôi”
Tuấn Thành đứng ngoài nghe xong thì cảm thấy vô cùng bất bình, sao trên đời lại có loại người như vậy chứ?
Ngay sau đám tang của bố mẹ Ánh Dương, khi họ hàng của cô ngồi xuống nói chuyện. Người thím ấy đã mặc kệ mọi cảm xúc của cháu gái mình mà nói lên những suy nghĩ của bản thân.
“Ai đưa cái Dương về nuôi thì tôi không biết nhưng chắc chắn không phải vợ chồng tôi”
Thím út nghe những lời chị dâu mình nói vậy thì cảm thấy vô cùng bất bình, tại sao một người đã làm mẹ như chị ta lại có thể thốt lên những lời như vậy chứ? Giả dụ bây giờ mọi chuyện đổ lên đầu con chị ta thì sao?... “Chị nói vậy mà được à, cái Dương nó còn đang ngồi lù lù ở đây đấy! Nếu có người nói vậy với thằng Minh nhà chị thì chị có chịu ngồi yên không?”
“Thím hay nhờ, liên quan gì đến thằng Minh nhà tôi”
“Chị không nuôi thì em nuôi, em sẽ làm thủ tục cho Dương sang Mỹ sống với hai vợ chồng em”
“Cháu sẽ không đi Mỹ! Cháu muốn ở lại với bố mẹ cháu”
“Ô con bé này hay nhở? Đã có người nhận nuôi mày rồi thế mà còn không biết thân biết phận nữa”
“Trước giờ bố mẹ cháu vẫn luôn bận bịu công việc, cháu cũng thường xuyên ở nhà một mình nên cháu có thể tự chăm sóc được bản thân mình”
Thím út nghe thấy vậy định lên tiếng nói điều gì đó nhưng chưa kịp thì từ phía ngoài cửa một giọng thanh niên vang lên:
“Em định sẽ ở một mình như thế nào đây? Tự cung, tự cấp, tự nuôi bản thân hả?”
“Anh Tuấn Anh, sao anh lại ở đây?” Ánh Dương vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ở đây...
“Anh Thành nói có lẽ trong gia đình em có người không muốn nhận nuôi em. Mà cũng hay, như vậy thì em có thể chuyển đến Eagle Gaming sống cùng tụi anh rồi” Tuấn Anh vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua người thím nhẫn tâm ấy.
Sự xuất hiện của Tuấn Anh khiến thím út vô cùng không vui, bà nhìn thẳng vào mắt Tuấn Anh “Cậu là ai mà có quyền lên tiếng? Đây là chuyện của gia đình tôi, không đến lượt cậu xen vào. Ánh Dương sẽ sang Mỹ sống cùng vợ chồng tôi”
“Cháu chào cô, cháu tên là Lương Tuấn Anh. là bạn của Ánh Dương ạ”
“Nếu đã là bạn thì nên cư xử cho đúng nghĩa là bạn vào. Đừng đi quá giới hạn như vậy”
“Thím út, thím đừng lo cho cháu. Cháu lớn rồi, cháu có thể tự lo cho bản thân mình”
Cô không muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai cả, hiện tại trong lòng Ánh Dương cũng đã có những dự định cho riêng mình rồi.
Bà nội Ánh Dương vô cùng bất ngờ khi cháu gái mình nói vậy, hai mắt bà đỏ hoe, run run nói “Dương à, sao cháu lại có thể nói như vậy chứ?”
“Đúng rồi đó, bà nội cháu còn ở đây. Chú thím cháu vẫn còn sống vậy thì làm sao để cho cháu phiêu bạt bên ngoài được”
“Thím à, cháu cũng sắp đủ tuổi công dân rồi. Cháu có thể tự lo cho cuộc sống của cháu mà. Cháu quyết định vậy rồi, mọi người đừng nói thêm gì nữa” Ánh Dương nói rồi đứng dậy “Bà nội à, cháu xin phép tiễn anh Tuấn Anh”
Tuấn Anh cùng Ánh Dương đi dạo bên ngoài khu nhà cô.
“Em không muốn đến chỗ anh sống vậy sau này em có dự định gì?”
“Em định qua một trăm ngày của bố mẹ sẽ bán căn nhà này đi, mua một căn nhà nhỏ hơn sống. Kiếm một công việc làm thêm, tích góp chút tiền để học đại học”
Tuấn Anh nhìn cô rồi tự rơi vào trầm mặc của bản thân. Rốt cuộc cô gái nhỏ này sẽ còn phải chịu bao nhiêu tổn thương nữa đây? Trong vô thức, Tuấn Anh đã nói ra nỗi lòng mình “Dù em có quyết định như thế nào thì anh vẫn sẽ ủng hộ em”
“Em cảm ơn anh nhiều”
“Cũng muộn rồi, em mau về nhà đi. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ là một chặng đường mới”
Tuấn Anh nói rồi bước thẳng ra chiếc xe chuyên dụng màu đen của mình rồi rời đi.
Cũng bởi Ánh Dương quá cứng rắn nên tất cả mọi người trong gia đình không ai nói gì cô nữa. Vì thế nên mọi người đã để có cô tự quyết định con đường phía trước của bản thân.
Sau một trăm ngày của bố mẹ cũng là khoảng thời gian mà lớp mười hai đang gấp rút cho kì thi đại học sắp đến. Ánh Dương thời gian này vô cùng tập trung cho việc học hành, Tuấn Anh cũng biết nên ngày ba bữa đều đặn bắt Đức Mạnh đem cơm sang cho cô.
Hôm nay cũng vậy, vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên cô liền chạy xuống mở cửa. Không nằm ngoài dự đoán của cô khi Đức Mạnh với túi cơm hộp trên tay nhí nhảnh nói “Ánh Dương à, anh lại đến rồi đây”
“Anh có biết điều em mong nhất bây giờ là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Kì thi này nhanh chóng kết thúc để anh không đến làm phiền em nữa”
“Anh cũng chán lắm rồi!... Thôi em lên nhà đi, anh về đây”
Tại căn cứ của Eagle Gaming,
Mấy tháng nay ngày nào cũng nhìn thấy Tuấn Anh sai Đức Mạnh đi giao cơm khiến Tuấn Thành anh cũng cảm thấy bức rứt trong người. Hôm nay không thể chịu thêm nổi nữa rồi “Tuấn Anh, rốt cuộc em với con bé đấy là như thế nào vậy?”
Tuấn Anh không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười, anh nhớ lại những chuyện khi còn rất nhỏ.
Một cô bé thắt bím hai bên vô cùng đáng yêu chạy đến nắm lấy vạt áo của Tuấn Anh lí nhí lên tiếng
“Anh Tuấn Anh, sau này anh sẽ cưới em chứ?”
“Đương nhiên rồi”
“Nhưng nhỡ sau này em quên anh thì sao?”
“Thì chỉ cần anh nhớ em là được rồi”
“Anh Tuấn Anh, sau này lớn lên… Em muốn làm vợ anh!”
Tuấn Anh mỉm cười... đưa tay xoa đầu cô bé “Dù sau này em có quyết định ra sao thì anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em”
Nghe được câu trả lời của anh, cô bé ấy liền nắm lấy tay kéo anh chạy đi chơi xích đu.
Tuấn Thành không nhịn được cái điệu cười ngây ngốc của Tuấn Anh nữa liền cầm chiếc gối tựa lưng lên, dùng hết sức lực ném về phía tên ngốc nào đó “Anh hỏi mà chú chỉ ngồi cười thôi hả?”
“Anh còn nhớ trại hè Glory không?”
“Đương nhiên phải nhớ rồi, lần đó chúng ta trèo lên cây sau khu nhà ở, anh Hoàng vì đỡ Dương nên đã bị ngã gãy tay. Về nhà còn bị bố đánh cho một trận nữa mà. Nhưng mà có liên quan gì?” Tuấn Thành nhớ lại một thời nghịch ngợm của bốn anh em không ngừng cảm thán.
“Thế anh còn nhớ trong đám trẻ ấy có một cô bé khoảng năm tuổi thắt bím hai bên lúc nào cũng chạy theo anh em mình không?”
Tuấn Thành ngẫm một lúc, cố gắng lục tung lại cái trí nhớ của mình... Anh thốt lên “Đừng nói hai đứa nó là một nhá!”
Tuấn Anh nhìn anh trai ngây ngốc gật đầu.
“Thảo nào, làm sao có chuyện tảng băng của LQM lại có thể thân thiết với một cô bé mới gập lần đầu vậy cơ chứ? Trái đất này công nhận nhỏ thật đấy!”
Hải Đăng đúng lúc đi qua, ghé mặt vào tò mò hỏi “Hai người đang nói gì vậy?”
“Nói xấu cậu đấy!” Cả hai anh em không hẹn cùng đồng thanh nói rồi quay ra nhìn nhau cười.
Hải Đăng khó hiểu nhìn hai người đàn ông trước mặt, anh thở dài lặng lẽ đi sang một bên ngồi chuẩn bị livestream.
“Mấy người hay thật đấy! Muốn gặp Tuấn Anh thì chờ anh ta livestream đi rồi gặp, mắc mớ gì cứ tôi live là mấy người nhảy bổ vô: Tuấn Anh của em đâu rồi?. Tôi có phải bảo mẫu của anh ấy đâu mà biết chứ? Hứ!”
[Đăng Đăng nhà mình dỗi rồi thì phải]
[Bé cưng nhà mình hôm nay chắc bị Tuấn Anh mắng rồi thì phải]
[Haha! Tội nghiệp Simple ba giây luôn]
“Nói nữa tôi ban” Hải Đăng hừng hực sát khí vào trận chơi. Nhưng vừa nhìn thấy đối thủ của mình chính là Lương Tuán Dương thì không nhịn được chửi tục “Cái mẹ gì vậy? Ăn ở thế nào mà gặp ngay anh Dương thế không biết”
[Tôi là tôi sẽ cổ vũ cho team bạn nhé!]
[Haya mà gầm Grankk thì có mà kéo tung cả bản đồ, trận này coi như Simple thua rồi]
[Simple nhà chúng ta chỉ hợp đi review ẩm thực thôi, Nhắc đến ăn thì không ai qua được cậu ấy mà]
Quả không nằm ngoài dự đoán của mọi người, team của Simple đã thua trước team của Haya chỉ vì mất con tà thần Caesar ngay phút quan trọng.
[Lần này tôi dự đoán đúng rồi nha! Xin chia buồn với Simple]
“Đã thấy tôi không chơi nữa, tôi đi review đồ ăn cho mấy người coi. Đúng lúc Mạnh M vừa mới mua gà rán về, tôi sẽ vừa ăn vừa ghé sát vào micro cho các người nghe tiếng để làm gì ta? Để mấy người thèm thuồng mới được. Mạnh em, mang cho anh hộp gà rán”
Đức Mạnh vừa đi mang đồ cho Ánh Dương đang mệt ơi là mệt vậy mà còn bị sai vặt nữa chứ! Ai mà làm cho nổi được, anh là người chứ có phải là máy đâu “Có tay có chân đầy đủ, tự đi mà lấy!”
Hải Đăng mang bộ dạng hời dỗi cả thế giới đi xuống bếp lấy hộp gà rán mang lên đặt trước máy quay bắt đầu hậm hực ăn….