Ngay sau khi Ánh Dương nói buổi sáng, Tuấn Anh đã trực tiếp lái xe đến đơn vị đón quân của lực lượng Corba Squad để tìm gặp Alvis.
Nghe thấy có người báo cáo rằng Tuấn Anh đến, Alvis liền vội vàng đi xuống đón tiếp. Qua cổng an ninh, kiểm tra xong xuôi. Anh được vào bên trong phòng làm việc của Alvis ngồi. Sau sáu năm gặp lại, giờ đây Alvis đã lên quân hàm Thiếu tá. Nghe nói trong những năm này, anh và đội của mình đã dành biết bao chiến công lừng lẫy cho tổ quốc. Sáu năm gặp lại, Alvis càng ngày càng trưởng thành hơn. Ở độ tuổi ba mươi ba, cuối cùng Alvis cũng đã kết hôn và lên chức bố hai con. Vợ của anh không ai khác chính là cô nữ quân y xinh đẹp đóng quân chung với anh Vũ Thu Thảo, hay còn được gọi với cái tên Jane.
"Sáu năm rồi, cậu vẫn khỏe chứ? Ánh Dương giờ sao rồi, còn yêu nhau chứ?"
Tuấn Anh vô cùng bất ngờ, chuyện này vốn chỉ có người trong nhà biết. Sao Alvis lại biết được.
Nhìn vẻ mặt của Tuấn Anh, Alvis lại nói tiếp "Nhẫn vẫn đeo trên tay kia kìa"
Thực ra Alvis vẫn luôn theo dõi quá trình trưởng thành của Ánh Dương, ngay cả việc hai người họ yêu nhau, chuẩn bị kết hôn, anh cũng biết. Chỉ là... anh thấy tiếc cho Steven mà thôi"
"Em đến nhờ anh có chút việc..." Tuấn Anh kể lại toàn bộ sự việc vêc Lý Tiêu cho Alvis biết.
Sau khi nghe chuyện, Alvis nhận lời sẽ điều tra vụ việc này. Hai người ngồi nói chuyện thêm một chút rồi ra về, trong suốt quá trình nói chuyện, cả hai tuyệt nhiên không nhắc đến Steven dù là nửa lời. Dường như trong tâm trí hai người đàn ông, đều đang cố giấu diếm về một điều gì đó.
"À. Thì ra là vậy. Anh sẽ tìm hiểu, cậu cứ yên tâm"
Tuấn Anh gật đầu, ngồi nghĩ suy một chút rồi đứng dậy ra về.
Hôm nay anh không ghé phía căn cứ nữa mà trực tiếp về nhà. Vừa mở cửa ra, đã thấy mẹ cùng Ánh Dương ngồi đấy.
"Sao... sao mẹ ở đây?"
Bà Hoa nghiêm nghị ngồi trên chéo chân trên ghế sopha, hai tay khoanh lại đặt trước ngực "Đến thúc giục hai đứa đi đăng ký kết hôn"
Tuấn Anh không ngờ mẹ mình lại bất chấp đến vậy, để anh với cô có thể thuận lợi kết hôn mà không ngần ngại đến đây.
"Vậy... mẹ có cẩn phải theo bọn con đến trụ sở ủy ban không?"
"Đương nhiên rồi, mau lên. Chút nữa mẹ còn phải đi đón tụi trẻ con nhà Thành nữa. Hôm qua cho tụi nó về ông bà ngoại chơi, giờ phải..."
Chưa kịp để mẹ nói hết câu. Tuấn Anh đặt tay lên vai bà mà kéo đi, vốn cứ ngỡ có chút thời gian riêng tư vậy mà lại bị mẹ làm lỡ mất.
Sau một hồi làm thủ tục xong xuôi. May là cả hai không phải xác minh gì nên lấy được giấy chứng nhận rất nhanh.
Cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, vậy là... kể từ bây giờ... họ đã chính thức trở thành vợ chồng rồi.
Tuấn Anh nhìn vợ đầy dịu dàng "Tân hôn vui vẻ!"
"Tân hôn vui vẻ!" Ánh Dương trìu mến nhìn lại chồng.
Bầu không khí lúc này thực sự quá màu hồng rồi. Bà Hoa đi cạnh cũng không chịu nổi nữa "Nhiệm vụ cũng đã xong rồi, mẹ về trước đây"
Chẳng để hai đứa kịp trả lời, bà Hoa cứ vậy quay người rời đi. Ngồi vào chiếc xe hơi quen thuộc của mình, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tuấn Anh và Ánh Dương.
Sau khi nhận giấy chứng nhận xong, cả hai không gửi cho ai cả. Đặc biệt trong tình cảnh Xiao còn chưa rõ sống chết thế nào, thời điểm này không phù hợp để nói chuyện này ra.
Những ngày sau đó, trong người Ánh Dương cảm thấy vô cùng mệt, đôi khi lại vô cùng thèm ăn. Có những hôm, hai giờ sáng cô dựng chồng mình dậy bắt đi tìm bánh mì nướng muối ớt cho mình. Và hôm nay cũng không phải ngoại lệ, một giờ sáng đòi ăn bún bò Huế.
"Chồng, anh dậy đi"
Tuấn Anh bị gọi dậy, mơ màng nhìn cô "Sao vậy, có việc gì sao?"
"Em muốn ăn bún bò Huế"
"Mấy giờ rồi?" Tuấn Anh với lấy điện thoại trên đầu giường, nhìn thấy mới có hơn một giờ sáng một chút "Một giờ sáng thì biết mua ở đâu?"
"Ồ, vậy thôi" Ánh Dương tỏ vẻ hờn dỗi nằm xuống, quay lưng về phía anh. Ôm chặt lấy cái gối ôm mặc cho Tuấn Anh có dỗ dành thế nào cũng không được.
Hết cách, Tuấn Anh chỉ còn ngồi dậy đi ra tự nấu lấy. Điều anh lo lắng là khi nấu xong vợ anh lại không thèm ăn thì khổ. Nhưng cũng may Ánh Dương vẫn còn 'tình người' lắm nên cô vui vẻ ngồi ăn. Xong xuôi Ánh Dương mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Ánh Dương cũng dường như nhận ra sự khác biệt của bản thân, dạo này do bận quá nên cô quên mất rằng bản thân đã bị chậm khá lâu rồi. Chẳng lẽ như lời anh Hùng nói, vợ chồng cô thực sự trúng số rồi?
Vừa sáng sớm, Ánh Dương đã dậy thay đồ đi ra tiệm thuốc dưới chung cư mua que thử thai về.
Ngồi trong nhà vệ sinh, nhìn hai vạch đỏ đậm trên tay. Cô không biết phải nói gì cả, lúc này... không có từ nào có thể miêu tả hết được tâm trạng của cô cả. Nghĩ đến phản ứng của chồng khi biết chuyện, Ánh Dương không khỏi mong đợi. Nhưng rồi cô lại sợ, sợ rằng nếu không phải thì sao? Thôi tốt nhất là cứ đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Thế là buổi sáng hôm ấy, Ánh Dương xin nghỉ. Sau khi chắc chắn rằng Tuấn Anh đã đi làm, Ánh Dương liền lái xe đến bệnh viện kiểm tra.
Ngồi chờ đợi, Ánh Dương vô cùng lo lắng. Cô gái bên cạnh thấy Ánh Dương lo lắng liền khẽ hỏi han "Lần đầu em đi khám sao?"
"Dạ vâng, em bị chậm kinh nên muốn đi kiểm tra. Còn chị?"
"Chị đi tái khám, mong rằng hai bảo bảo trong bụng sẽ luôn khỏe mạnh"
"Song thai sao?"
Cô gái ấy khẽ gật đầu đầy hạnh phúc. Ánh Dương thấy vậy muốn nói thêm điều gì đấy nhưng đã đến lúc cô phải vào khám nên cuộc trò chuyện ngắn ngủi đành phải kết thúc.
Cuộc kiểm tra kết thúc, Ánh Dương cầm tờ kết quả trên tay, bé con trong bụng cô đã hơn sáu tuần rồi sao? Cô thực sự sắp làm mẹ rồi sao? Niềm hạnh phúc như vỡ òa bên trong Ánh Dương, lúc này cô muốn chạy thật nhanh đến bên anh. Muốn nói với anh rằng: "Chồng à, anh sắp được làm bố rồi!"
Lái xe về nhà, Ánh Dương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô nhất định phải cho anh bất ngờ lớn này. Nhớ đến lời mẹ chồng nói hôm qua bảo rằng hôm nay về ăn sinh nhật của bà. Ánh Dương không nghĩ ngợi nhiều mà lái xe về nhà bố mẹ luôn.
Thấy mới có hơn mười giờ sáng Ánh Dương đã đến, bà Hoa vô cùng ngạc nhiên bởi tối nay mọi người mới tổ chức sinh nhật cho bà mà.
"Sao giờ này con lại ở đây?"
"Hôm nay con nghỉ, đến bệnh viện kiểm tra chút"
"Con bị sao à? Khám có sao không? Có cần mẹ liên hệ kiểm tra kĩ lại không?"
"Mẹ à, chúc mừng sinh nhật mẹ. Con không có bị sao hết đó, chỉ là... mẹ sắp lên chức bà nội thêm lần nữa thôi"
Bà Hoa không tin vào tai mình nữa, cô con dâu út của bà có thai rồi sao? Niềm hạnh phúc này, trong ngày sinh nhật lần thứ 51 của mình, thật là món quà sinh nhật tuyệt vời mà "Con có thai sao?"
"Dạ vâng, em bé được sáu tuần rồi. Con muốn cho chồng con bất ngờ nên mẹ đừng nói gì cả nhé!"
"Con bé này thật là. Mà đang có thai mà con cầm nặng vậy. Cái Thu! Mau ra cầm đồ giúp cô Dương coi. Mày đúng thật là" Bà Hoa cầm hết đồ từ tay Ánh Dương vui vẻ bước vào trong nhà.
Nếu không phải con dâu lên tiếng nhờ vả chắc chắn rằng bà sẽ kể hết cho toàn bộ khu phố này biết chuyện rồi. Tuấn Anh với Ánh Dương nhà bà kết hôn mới được có gần một tuần mà đã có tin vui thế này, chứng tỏ thằng út nhà bà cũng làm nên cơm cháo đấy chứ!
Cả ngày hôm ấy, Ánh Dương ở nhà nói chuyện với mẹ chồng. Ngoài nói chuyện ra thì có chỉ có ăn mà thôi, hết hoa quả rồi lại bánh kẹo. Ăn nhiều đến mức Ánh Dương phải nói "Mẹ à, cứ tình hình này không sớm thì muộn con sẽ bị tiểu đường thai kỳ mất"
"Cũng phải, không ăn nữa. Mai mẹ sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho con"
Các chị dâu của Ánh Dương thấy cô có tin vui cũng cảm thấy vui lây, vậy là đại gia đình này sắp đón thêm một thành viên mới rồi sao? Tụi nhóc con sắp có em để cùng chơi rồi.
Cuối cùng cánh mày râu nhà này cũng về. Ngồi trong bữa ăn, bà Hoa với các chị liên tục gắp thức ăn cho Ánh Dương khiến đám đàn ông cảm thấy khó hiểu.
"Mẹ à, mẹ gắp nhiều thế vợ con sao ăn hết?"
"Mẹ cũng rất muốn nói nhưng chuyện này nên để vợ con tự nói thì hơn"
Từ ánh mắt bà Hoa, mọi người có thể thấy bà đang rất vui, rất hạnh phúc.
Ánh Dương nhìn mẹ chồng rồi lại quay sang nhìn chồng, sau đó đứng dậy đi lấy một chiếc hộp nhỏ ở gần đấy đưa cho chồng. Tuấn Anh cầm lấy, cứ tưởng quà sinh nhật cho mẹ liền đưa tay ra nhưng liền bị các chị và mẹ cản lại.
Mang theo sự ngờ vực, Tuấn Anh hỏi "Của con?"
Thấy mẹ gật đầu, Tuấn Anh chầm chậm mở ra. Thấy bên trong có một que thử thai, cầm trên tay, anh thấy hai vạch rõ ràng "Thật hay đùa đấy?"
Thấy vẻ mặt của Tuấn Anh như vậy, mọi người cười phá lên. "Cái thằng này, có bao giờ cái Dương nó đùa con không?"
Chị Ánh bật cười vui vẻ mà nói "Thật đấy! Dương nó mang thai rồi, em bé được sáu tuần rồi!"
Tuấn Anh nhìn xuống bụng vợ mình. Trong đó đang có một sinh mệnh nhỏ bé sao? Nụ cười rạng rõ trên môi Tuấn Anh, ôm lấy vợ, anh liên tục nói lời cảm ơn. Sự đáng yêu của cả hai khiến cho mọi cười rất vui. "Thiên thần nhỏ à, cảm ơn con đã đến với chúng ta"-?