Sau hơn bốn tiếng lái xe, cuối cùng cả ba cũng đã về đến nhà của Lý Tiêu. Kể từ sau khi Lý Tiêu đi thi đấu, có tiền gửi về cho mẹ thì gia đình đã chuyển ra được một ngôi nhà nhỏ ngoài thị trấn. Thấy con trai về, mẹ Lý Tiêu chạy ra ôm lấy con, gủi gắm biết bao sự nhớ nhung, mong đợi suốt bốn năm qua.
Lý Tiêu cũng ôm lấy mẹ mà khóc, giờ đây được về trong vòng tay của mẹ, vòng tay thân thuộc ấy, bao nhiêu nỗi tủi hờn đều được giãi bày, cứ đứng đấy, hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.
Tuấn Anh với Ánh Dương nắm tay nhau dõi theo. Cuộc hội ngộ kết thúc, cả bốn người cùng bước vào. Giờ đây nhìn kĩ căn nhà mới thấy, nó quá đỗi đơn giản. Một căn phòng khách với một chiếc bàn nước nhỏ, xếp xung quanh là vài ba chiếc ghế nhựa xanh. Góc phòng để một chiếc kệ nhỏ, bên trên là một chiếc tivi be bé. Nhưng trên tường lại là một cơ ngơi đồ sộ, đó là rất nhiều huy chương, bằng khen, giấy chứng nhận,... tất cả đều mang tên Lý Tiêu. Đối với một người mẹ, có thể cuộc sống khó khăn nhưng nhìn thấy con lớn lên, đạt được niềm vui, hạnh phúc, được những thành công trên con đường mà con mình lựa chọn thì đó là gia tài lớn nhất rồi.
Cô Miên, mẹ của Lý Tiêu lên tiếng "Vừa rồi mới nghe em nó nói là sẽ về, mơi chỉ kịp dọn qua cái nhà chứ chưa có mua gì. Mấy đứa ngồi đây chơi, cô chạy ù ra chợ mua, ngay đây thôi"
"Không cần đâu cô, hai mẹ con lâu ngày mới gặp nhau. Để bọn cháu tự đi, tiện thể ngắm nhìn đường xá luôn" Ánh Dương nói rồi kéo Tuấn Nah đứng dậy
"Vậy làm phiền cô cậu"
Tuấn Anh gật đầu rồi cùng Ánh Dương ra ngoài. Vừa ra ngoài, đã thấy đám trẻ con đứng đấy. Thấy Tuấn Anh, tụi nhỏ nhao nhao chạy đến "Anh là đội trưởng Eagle Gaming đúng không?"
Tuấn Anh mỉm cười "Đúng vậy, mấy đứa biết sao?"
"Đương nhiên rồi, lần nào chơi game bọn em cũng nhìn thấy mặt anh mà"
"Thế mấy em thấy anh đẹp trai không?"
"Em thích anh Mạnh hơn"
Ánh Dương nghe vậy, đứng cạnh cũng phải bật cười. Tụi nhỏ bây giờ đáng yêu quá đi.
"Mấy đứa à, bây giờ anh chị phải đến chợ mua đồ. Nhưng lại không biết được ở hướng nào, tụi em có thể dẫn bọn chị đi được không?"
Nghe vậy tụi nhỏ nhao nhao đòi dẫn đường, Ánh Dương và Tuấn Anh cũng vui vẻ theo lời chỉ dẫn của tụi nhỏ mà đến chợ. Suốt quãng đường đi, mọi người nói chuyện vô cùng rôm rả. Sự đáng yêu của tụi nhỏ khiến một người trầm tính của Tuấn Anh cũng phải cười híp mắt lại.
Vào đến chơ hai con người này lại được chiêm ngưỡng sự nhiệt tình của mọi người nơi đây.
"Hai đứa là con cái nhà ai đây?"
"Cháu là đồng nghiệp của con trai cô Miên, đây là vợ cháu"
"À! Đồng nghiệp của Tiêu Tiêu hả? Thế là cũng làm cái nghề liên quan đến game đúng không?"
"Dạ vâng! Cháu là tuyển thủ thi đấu, vợ cháu là thanh tra thể thao"
"Vợ chức to hơn hả?"
"Dạ vâng! Ở nhà hay cơ quan đều to hơn. Cô lấy cho cháu ít cà chua với"
Sự xuất hiện của Tuấn Anh và Ánh Dương khiến cả góc chợ vốn đã nhộn nhịp giờ còn nhộn nhịp hơn nữa.
Tuấn Anh cũng không thể để những hướng dẫn viên nhí này chịu thiệt, trước khi chia tay anh mua cho tụi nhỏ ít đồ ăn vặt và chụp ảnh cùng với tụi nhỏ.
Tuấn Anh vẫy tay chào "Về nhớ lên fanpage của Eagle Gaming, sẽ có bất ngờ cho mấy đứa"
Ánh Dương cầm đồ vào trong bếp phụ mẹ Lý Tiêu nấu bữa tối, còn Tuấn Anh ngồi nói chuyện với Lý Tiêu ở bên ngoài. Anh gửi những tấm ảnh vừa rồi về cho anh Minh Hiếu nhờ anh chỉnh sửa rồi đăng lên page của đội.
"Đội trưởng, bao giờ anh về lại Hà Nội?"
"Sao? Muốn đuổi à?"
"Không có, tại sắp phải thi đấu AIC rồi. Còn phải về tập luyện chứ?"
"Việc đấy cậu không cần quan tâm. Giờ cậu cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, tận hưởng như ngày vui vẻ cùng với mẹ. Cố dành cho bà ấy nhiều thời gian nhất"
"Em nói với mẹ rồi. Mẹ bảo không thi đấu được nữa thì giải nghệ, về đi học sau này kiếm một công việc gì đó mà làm"
Nghe những lời đó, Tuấn Anh trầm ngâm vài giây rồi nói "Đội tuyển luôn tôn trọng mọi quyết định của cậu. Nếu cậu muốn giải nghệ, đội sẽ hỗ trợ cho cậu học hết đại học. Nếu muốn học lên cao học, vẫn sẽ nuôi cậu luôn. Xét cho cùng để chuyện này xảy ra cũng vì chúng tôi không đủ quan tâm đến cậu"
"Không thể nói thế được, đội đã nuôi em ăn học, phát lương cho em. Để có thể ngồi ở đây tất cả đều là nhờ vào anh và mọi người hết"
"Chuyện giải nghệ hay không cứ để hết mùa giải rồi nói. Giờ cậu cứ nghỉ ngơi, chuẩn bị để quay về tiếp nhận điều trị"
"Vâng. nhưng bao giờ anh về lại Hà Nội?"
"Chưa biết được, tôi còn muốn đưa Dương đi chơi đã. Nếu như phác đồ điều trị có sớm thì đưa cậu về luôn, nếu không thì hai hôm nữa về"
"Vậy...."
Tuấn Anh thừa hiểu thằng nhóc này muốn gì lên trực tiếp từ chối "Không được, tôi đi hẹn hò cậu bám theo làm gì"
Ăn cơm tối xong, Ánh Dương ra xe ngồi bàn công việc một chút rồi vào nhà ngồi chơi rồi đi ngủ. Kết thúc ngày đầu tiên ở xứ Lạng.
Sáng hôm sau, Tuấn Anh và Ánh Dương xin phép lên đường rời đi. Cả hai lái xe đi vòng vòng đây đó, đến những điểm du lịch nổi tiếng, ăn những món ngon ở nơi đây. Đến tầm chiều, cả hai đang ngồi trên một quán cà phê, tận hưởng khu cảnh thì Ánh Dương nhận được điện thoại của chú út báo rằng đã về nước, người chú kế bố Ánh Dương, gặp tai nạn hôm qua. Hôm nay thì không qua khỏi rồi, nên muốn Ánh Dương cùng ông vêc quê viếng.
Ánh Dương nhớ lại nhưng chuyện lúc trước, vợ của chú ấy thà đẩy cô cho Tuấn Anh nuôi chứ nhất quyết không đưa về nhà mình. Chú ấy thì không chút chính kiến, thấy vợ gây khó dễ cho cháu cũng không một câu bênh vực. Nếu không phải vì hai tiếng 'người thân' thì có chết cô cùng sẽ không về thăm.
Thế là kế hoạch đi chơi của cả hai phải kết thúc sớm mà quay trở về quê gấp. Đến khi Tuấn Anh và Ánh Dương về đến quê cũng đã là hơn mười một giờ đêm rồi.
Thắp hương xong, cả hai ra bàn ngồi. Nhìn thằng Minh, đứa con trai của thím ba. Ánh Dương cảm thấy hơi thất vọng. Năm đó, mẹ của nó hết lời nói về thằng con trai này, ngoan ngoãn, học giỏi,... vậy mà giờ nhìn xem có khác gì thằng lưu manh đầu đường xó chợ không? Bố nó mất mà mặt nó tỉnh bơ như chuyện hết sức bình thường vậy.
Lúc này nghe mấy người đến viếng nói Ánh Dương mới ngỡ ngàng. Chú ba vì cứu thằng ôn con đấy mà gặp tai nạn rồi mất, vậy mà thằng con lại chẳng chút hối lỗi gì cả. Nhìn thím ba khóc lên khóc xuống, cô cảm thấy hơi chạnh lòng.
Chú út thắp hương xong cũng cùng với vợ đến ngồi cạnh Ánh Dương "Tuấn Anh cũng về sao?"
"Dạ vâng, chú thím dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn thế thôi. Mỗi lần về nước trong nhà lại xảy ra chuyện, lần trước thì là bố mẹ cái Dương, lần này lại đến bố thằng Minh"
Ánh Dương nhìn bà nội ngồi ở góc nhà, lại một lần nữa bà phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cuộc đời bà sinh được ba thằng con trai nhưng giờ đây hai thằng đã qua đời. Bà biết bà cũng chẳng thế sống thêm được bao lâu nữa, chỉ mong rằng con cháu có thể yên ổn mà sống vậy thôi.
Ngày hôm sau, đưa chú ba ra đồng xong. Tuấn Anh với Ánh Dương tính quay trở về Hà Nội nhưng thím ba lại mời mọi người ở lại dùng cơm. Trong suốt bữa ăn tất cả chẳng ai nói với ai câu gì cả. Rồi bỗng nhiên từ ngoài cửa, thằng Minh với mái tóc vàng chói của mình bước vào. Giờ Ánh Dương mới để ý là suốt cả bữa cơm không thấy mặt thằng em họ này. Thím ba thấy thằng con trời đánh của mình bước vào tức giận hét lên "Mày còn mặt mũi mà về đây hả? Hại chết bố mày mà mặt mày vẫn tỉnh bơ là sao? Mày còn là con người không?"
Thằng Minh thấy mẹ mình quát cũng chẳng kiêng nể gì mà chửi ngược lại "Mày tưởng tao à, tao bảo ông ta đi tìm tao hả? Mẹ nó nữa! Tự đi tìm rồi tự đâm đầu vào ô tô xong giờ quay sang chửi tao!"
Ánh Dương nghe những lời nói ấy thốt ra từ miệng thằng Minh, cô trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Suốt những năm qua, rối cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ?
"Mày giỏi mày giết tao luôn đi, dù gì mày cũng giết chồng tao rồi mà!"
"Mẹ mày đừng có thách!" Thằng Minh tính lao vào tấn công thím ba thì Tuấn Anh đứng dậy chỉ với vài giây đã thành công khống chế nó.
"Quậy đủ chưa? Không thấy nhà đang có chuyện hả?"
Thằng Minh mặc dù bị khống chế nhưng cái miệng vẫn không thể dừng lại "Mày là thằng nào? Buông tao ra!"
Ánh Dương thấy vậy liền lên tiếng, lời nói có vài phần đe dọa "Tuấn Anh, buông nó ra. Nó dám động vào mọi người, hôm nay em đánh nó nhừ xương"
Thằng Minh mặc dù sáu năm rồi không gặp lại Ánh Dương nhưng trong trí nhớ của nó thì Ánh Dương là một người vô cùng giỏi võ, đặc biệt người chị họ này đã nói thì sẽ làm.
Lời vợ nói, Tuấn Anh nào có dám cãi. Anh buông Minh ra, ngồi xuống cạnh Ánh Dương.
Thím ba thấy thằng Minh nhún nhường liền hét tiếp "Cút ra khỏi nhà tao! Tao không có thằng von như mày!"
Thằng Minh thấy bị đuổi cũng chẳng mặt dày mà ở lại. Nó quay đầu vùng vằng bỏ đi. Ánh Dương nhìn hai mẹ con nhà này thì cũng hiểu được, thằng Minh có ngày hôm nay cũng vì sự nuông chiều quá mức của thím ba.