Vinh Quang Là Em

Chương 36: Đám cưới Lương Tuấn Dương




Ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Tuấn Anh, trong cơn mê ngủ anh đưa tay sờ loạn chiếc điện thoại của mình. Đến khi tìm thấy anh liền nhăn mặt ấn vào mà nghe "Alo... vâng... vâng... con chuẩn bị về ngay đây”

Nghe điện thoại xong, Tuấn Anh ngồi dậy, đưa tay xoa đầu cho tỉnh táo. Xong liền đi vào bên trong phòng tắm.

Tắm xong đi ra, anh liền sang phòng bên cạnh Ánh Dương vẫn đang ngủ, thấy vậy anh ngồi xuống cạnh cô khẽ gọi "Dương ơi, dậy thôi. Đến giờ rồi”

"Không dậy!"

"Ô kìa, hôm nay đám cưới anh Dương đấy. Mau dậy thôi, mẹ giục rồi"

Ánh Dương hôm qua làm việc xong mệt nên giờ chỉ muốn ngủ thôi, nếu không phải vì đây là đám cưới của Tuấn Dương thì chắc chắn cô sẽ mặc kệ tất cả mà ngủ tiếp.

Sau một hồi vật lộn chuẩn bị, cuối cùng cả hai cũng có thể xuất phát. Bởi vì ở Việt Nam, Vương San không có người thân, nên hôm nay Tuấn Anh và Ánh Dương cũng như các thành viên của Eagle Gaming sẽ đóng vai trò nhà gái. Họ phải đến căn cứ Eagle Gaming để hoàn tất các thử thách dành cho chú rể. Muốn gặp cô dâu thì phải thông qua họ trước đã.

Vương San hôm nay vô cùng xinh đẹp, mặc lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc dài được búi gọng gàng cùng với nét trang điểm, trông cô kiều diễm làm sao.

Cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy Ánh Dương bước vào, Vương San vô cùng bất ngờ.

"Ánh Dương, em về rồi sao?”

“Dạ vâng, ngày cưới của chị yêu thì sao có thể bỏ lỡ được đúng không? Hôm nay chị xinh lắm”

“Chị rất vui vì em xuất hiện ở đây”

“Hôm nay em và Tuấn Anh sẽ đại diện nhà gái đưa chị về nhà chồng”

Vương San mỉm cười, cô luôn mong Ánh Dương sẽ đến dự đám cưới của cô. Và con bé đã không phụ lòng của cô, giờ để ý mới thấy, Ánh Dương hôm nay cũng vô cùng xing. Mặc lên mình là một chiếc váy màu hồng điệu đà, mái tóc búi cao để lộ cặp quai xanh đầy mê hoặc, chiếc cô trắng nõn nà ấy được điểm xuyến bằng một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, trông cô nàng lúc này thật xinh đẹp.

Trong khi Vương San và Ánh Dương đang tâm sự hàn huyên ở trên phòng thì Tuấn Anh cùng mọi người đang chuẩn bị ở dưới, nhìn xem lúc này họ năng nổ chuẩn bị các thử thách cứ như là không muốn người anh thân thiết của mình kết hôn vậy. Nào là bốc thăm, nào là đu xà, nào là nhảy dây,...



Giờ lành đã đến đoàn nhà trai cuối cùng cũng đã có mặt, Tuấn Dương trong bộ vest lịch lãm cùng mẹ bước vào bên trong. Vừa vào cửa đã gặp ngay ải đầu tiên là Minh Hiếu cùng Đình Dũng

“Chú rể hôm nay rất đẹp trai, nhưng cô dâu nói rằng đẹp trai thôi là chưa đủ, anh cần phải thông minh nữa"

Đình Dũng nói rồi đưa cho Tuấn Dương một tờ test IQ cùng một cây bút. Nhìn tờ giấy trước mặt, Tuấn Dương chỉ biết cười khổ. Sau một hồi hì hục làm thì cuối cùng cũng đã xong. Minh Hiếu liền kiểm tra kết quả và thông báo "Mời cậu sang vòng thứ hai"

Tuấn Dương đi vào bên trong thì lần này gặp ải của Hải Đăng, Đức Mạnh và Hải An. Lần này thử thách được đặt ra là chống đẩy năm mươi cái và nhảy dây một trăm cái. Nói chung đây cũng không phải thử thách gì khó khăn cả, dù gì họ cũng muốn anh nhanh chóng rước được vợ thôi.

Hoàn thành thử thách xong thì Tuấn Dương cũng bắt đầu ngấm mệt rồi. Anh đi lên cầu thang thì gặp Tuấn Anh đang đứng đó, Tuấn Anh mỉm cười nói:

"Chúc mừng anh đã đi đến được vòng này. Thử thách em đặt ra cho anh vốn không khó khăn gì cả. Trên bàn là hai mươi hai chén rượu, tượng trưng cho hai mươi hai năm tuổi xuân của cô dâu. Để có thể đón được cô dâu về thì anh chỉ cần uống hết chúng là được"

Tuấn Dương không nói gì mà trực tiếp uống hết hai mươi hai chén rượu. Sau đó Tuấn Anh liền tránh sang một bên cho anh đi. Cứ ngỡ là cuối cùng cũng đón được cô dâu rồi nhưng khi Tuấn Dương vừa nắm lấy tay nắm cửa thì cánh cửa mở ra, Ánh Dương rạng rỡ mỉm cười bước ra trong sự bất ngờ của mọi người kể cả nhà gái cũng không ngờ rằng cô lại xuất hiện ở đây. Chắc bởi lúc cô và Tuấn Anh đến mọi người đang bận bịu nên không ai để ý đến sự hiện diện của cô cũng nên.

"Xin chào chú rể Lương Tuấn Dương, em là Triệu Ánh Dương, hôm nay em xin được thay mặt người chị gái yêu quý của mình hỏi năm câu hỏi. Anh chỉ cần trả lời đúng một trên năm câu hỏi thì có thể đón được chị ấy. Anh đã sẵn sàng chưa?"

Tuấn Dương gật đầu đồng ý. Thấy vậy Ánh Dương bắt đầu hỏi:

"San San, sinh ngày bao nhiêu?"

Tuấn Dương vốn nào có quan tâm đến mấy vấn đề này đâu nên đã không trả lời được "Anh không nhớ"

"Không sao cả, chúng ta còn đến tận bốn câu hỏi nữa cơ. Câu hỏi thứ hai: San San thích nhất món ăn gì?"

"Thịt nướng?"

"Rất tiếc, câu trả lời đúng là kẹo"

Tuấn Dương chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt anh đã tặng cho cô một chiếc kẹo... lẽ nào vì thế mà cô thích kẹo sao?



"Câu hỏi thứ ba, San San sợ nhất là gì?"

Tuấn Dương cũng không biết phải trả lời như thế nào cả. Nếu là San San thì chắc chắn cô ấy sẽ trả lời vô cùng dễ dàng những câu hỏi này.

"San San, chị ấy sợ nhất là anh biến mất khỏi cuộc đời chị ấy. Câu hỏi thứ tư, lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở đâu"

"Nhà họ Vương" Lần này Tuấn Dương có thể trả lời chắc chắn như vậy vì đây là điều duy nhất anh biết về cô gái ấy.

Nhưng Ánh Dương lại không công bố đáp án đúng hay sai mà trực tiếp hỏi câu hỏi thứ năm "Câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi quan trọng nhất để quyết định chị San San có mở cửa cho anh hay không. Câu hỏi là: Anh... có thực sự muốn cưới chị ấy về làm vợ không?"

Tuấn Dương nghe xong câu hỏi thì đứng ngẩn người ra, bản thân anh lúc này cũng không biết phải trả lời ra sao nữa. Anh quay sang nhìn khuôn mặt của mẹ mình, của hai người anh trai, của em trai thì anh nhắm mắt lại khẽ nói "Anh thực sự muốn cưới cô ấy"

Câu trả lời vừa kết thúc, cánh cửa phòng mở ra. Vương San xinh đẹp, cười rạng rỡ bước ra. Tuấn Dương cũng vì thế mà thành công đón được Vương San về làm vợ.

Chuyến xe đưa dâu cứ vậy mà di chuyển trở về nhà họ Lương trong sự hân hoan của mọi người.

Đám cưới kết thúc, Ánh Dương lập tức ra sân bay quay trở về Mĩ tiếp tục học tập. Còn cô dâu, chú rể lúc này đang ở trên phòng tân hôn của mình. Tuấn Dương sau khi tắm xong thì lập tức lôi máy tính ra làm việc mặc kệ cho Vương San muốn làm gì thì làm. Mặc dù đã biết trước cuộc hôn nhân này có thể sẽ không hạnh phúc nhưng Vương San cũng chỉ còn cách mà chấp nhận thôi. Cô đi tắm xong quay ra thấy Tuấn Dương vẫn đang làm việc, Vương San khẽ thở dài rồi lên tiếng "Kết hôn với em, anh có hối hận không?"

Tuấn Dương nghe người vợ mới cưới của mình hỏi vậy trong lòng cũng có vài phần bất lực. Anh cất máy tính đi rồi tiến đến ngồi cạnh, ôm nhẹ lấy cô.

"Giận anh hả?"

"Không có, sao em phải giận anh chứ"

"Em là Vương San, sinh ngày 25/6/2001, thuộc cung Cự Giải. Em là con gái duy nhất của đại gia Thanh Đảo Vương Lễ Học và người vợ cả Tần Khiết. Mặc dù là con gái lớn nhưng em lại luôn bị coi là con của vợ lẽ, em và anh gặp nhau trong một lần anh về Thanh Đảo nghỉ hè. Món em thích ăn nhất là thịt nướng chứ không phải kẹo, em thích ăn kẹo vì đó là món quà đầu tiên anh tặng em. Em sợ nhất là gián và anh biến mất khỏi cuộc đời em. Còn nữa San San ạ, hôm nay anh không lời không phải vì anh không biết mà là anh không sau này những thứ đó sẽ trở thành điểm yếu của cả anh và em. Anh đã định cưới em là vì anh yêu em, còn nữa, anh xin lỗi vì trong đêm tân hôn lại mải làm việc như vậy"

San San rơm rớm nước mắt gục người vào Tuấn Dương, anh cũng không nói gì nữa mà ngồi đó an ủi cô. Sau một hồi Tuấn Dương lên tiếng "Anh đã đặt vé rồi, ngay mai chúng ta sẽ đi Thái Lan hưởng tuần trăng mật. Sau khi về, em còn muốn đi đâu nữa thì anh sẽ đều đi cùng em"

Cứ vậy trong đêm tân hôn cả hai tâm sự với nhau rất nhiều. Ngày hôm sau, họ liền xách vali lên đường đi hưởng tuần trăng mật.