Vinh Quang Là Em

Chương 10: Du lịch Đà Nẵng




Giải đấu quốc nội ngày càng đến sát, thời điểm đó cũng là lúc Hải An và Ánh Dương cật lực chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp tới. Cả hai ngày đêm học tập khiến mọi người cảm thấy hơi 'thiếu thốn' những tiếng cãi vã, dành giật đồ ăn của hai đứa nhỏ.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Ánh Dương chạy ra mở cửa thì thấy Tuấn Anh cùng khay đồ ăn tối đang đứng đó “Trưa nay em đã không ăn gì rôi, giờ cũng nên ăn một chút chứ?”

Ánh Dương mỉm cười rồi nhận lấy khay đồ ăn chuẩn bị đi vào trong thì Tuấn Anh gọi lại “Sau khi thi xong chúng ta chơi game tiếp chứ?”

Ánh Dương bật cười gật đầu nhìn anh, nếu không nói cô cũng suýt quên mất cả hai quen nhau qua game luôn.

Việc ôn thi của Ánh Dương diễn ra khá là suôn sẻ trong khi đó Hải An lại vật lộn với đống lí thuyết, trước giờ cậu có mấy khi học đâu. Cậu luôn cho rằng dành ra vài ba tháng cuối ôn thì cũng có thể giống Tuấn Anh thi được 28 điểm nhưng xem ra là sắp vỡ mộng rồi. Hải An vò đầu bứt tóc thầm gào thét sao lại có người quái vật như Tuấn Anh cơ chứ?

Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi là kì thi tốt nghiệp sẽ diễn ra, bố mẹ Hải An thời gian này cũng thường xuyên qua thăm con, cố gắng nấu cho cậu những món bổ não mong có thể giúp cậu phần nào. Nhưng những điều đó vô tình lại trở thành áp lực rất lớn cho Hải An, cậu không muốn để bố mẹ phải thất vọng về bản thân mình.

Hôm nay khi mọi người đang ngồi ăn cơm thì Ánh Dương hét lên “Hải An! Mũi cậu đang chảy máu kìa”

Nghe vậy theo phản xạ Hải An liền ngẩng mặt lên để máu không chảy xuống nhưng ngay lập tức đã bị Steven quát “Không được ngửa lên”

Steven bước đến sơ cứu cho Hải An đồng thời giải thích “Khi chảy máu mũi thì phải ngồi ngả người về phía trước trách tình trạng máu chảy xuống cổ họng gây hiện tượng nôn hiểu chưa?”

“Học cho cố vào rồi bị vậy đó, hôm nay nghỉ ngơi một chút. Chơi với mọi người vài ván game cho thoải mái rồi ôn, chứ cứ thế này em nhập viện trước khi thi mất” Tuấn Dương lên tiếng giảm bớt bầu không khí này.

Sau giờ cơm mọi người ngồi xuống chuẩn bị chia team đánh thì Ánh Dương lại định lên phòng

“Em đi đâu đấy?” Steven đứng ngay đó lên tiếng hỏi

“Em không muốn chơi cho lắm”

“Cậu không chơi thì tôi cũng không chơi”

Ánh Dương bất lực đành ngồi xuống đó cùng chơi với mọi người

Cuối cùng ngày thi tốt nghiệp cũng diễn ra, từ sớm Tuấn Anh và Minh Hiếu đã hộ tống hai sĩ tử đến điểm thi. Sau khi dặn dò xong mọi việc thì cả hai liền ghé vào một quán nước gần đó ngồi chờ, sau hai tiếng các sĩ tử bước ra. Trên khuôn mặt mỗi người là những dòng cảm xúc khác nhau, có người vui cũng có kẻ buồn. Thấp thoáng sau dòng người, Minh Hiếu nhìn thấy Hải An và Ánh Dương đi ra, mặt hai đứa hệt như hai thái cực khác nhau vậy, Ánh Dương thì vui phơi phới, Hải An lại buồn rười rượi

“An à, em làm được bài không?” Minh Hiếu lên tiếng dò hỏi

“Trúng tủ nhưng lệch ngăn. Anh biết không? Con Dương nó trúng cả tủ cả ngăn luôn kìa”

“Người có chuẩn bị sẽ không bao giờ bị thiệt” Ánh Dương đưa tay hất nhẹ mái tóc dài của mình... nhanh chóng chạy ra chỗ xe, nơi Tuấn Anh đang đứng chờ khoe với anh về bài thi



“Thôi được rồi, chuẩn bị cho bài thi kế tiếp đi” Minh Hiếu vô vai Hải An rồi kéo cậu về xe

Buổi thi toán chiều hôm ây và hai bài thi ngày hôm sau diễn ra khá suôn sẻ vì cả hai ôn rất nhiều. Để thưởng cho hai đứa thi vô cùng tốt, Tuấn Thành đã tổ chức cho cả team đi Đà Nẵng du lịch ba ngày hai đêm. Ánh Dương vô cùng thích thú nên đã sắm rất nhiều váy vóc cho mình, một ngày tính sương sương Steven phải nhận để chục kiện hàng cho cô. Từ giày dép, quần áo, phụ kiện, đồ trang điểm,… khiến cho anh chàng cũng mệt mỏi, sau con gái lại có nhiều thứ đồ vậy cơ chứ? Cuối cùng Steven chỉ biết hét lên trong tuyệt vọng "Triệu Ánh Dương! Đừng có đặt hàng nữa!"

Ngày xuất phát Ánh Dương chụp ảnh checkin ở sân bay cùng Eagle Gaming khiến mọi người vô cùng ghen tị đã thế cô nàng Ánh Dương còn đăng lên trang cá nhân của mình cùng dòng cap: "Vô tình gặp được người nổi tiếng, thôi tối nay sang đánh bài với các anh vậ[email protected]"

Hai tiếng sau cô nàng lại đăng tiếp tấm ảnh Tuấn Anh ngủ gục bên cạnh với dòng cap: "Ủa? Ngủ hoài vậy anh giai!!! @EG.TuanAnh"

Bên dưới mọi người bình luận rất nhiệt tình

[ Uầy sướng vậy được ngồi cạnh Tuấn Anh luôn kìa]

[ Chị này với Eagle Gaming có quan hệ gì vậy?]

[ Ước gì cũng được gặp Nam thần]

[ Tuấn Anh đẹp trai quá đi]

[@EG.Haya – Ngồi cạnh gái xinh mà ngủ thế hả em trai?]

[@EG. Simple – Tôi không nói là chỉ năm phút sau là cô cũng lăn ra ngủ đâu nhá! Kkk]

Kèm theo đó là tấm ảnh Ánh Dương dựa vào vai Tuấn Anh ngủ

[@EG.TuanAnh – Cho phép chưa mà đăng thế hả?]



Buổi tối không nằm ngoài dự đoán của mọi người khi Ánh Dương và Tuấn Anh lại đánh lẻ ra ngoài chơi. Cả hai cùng nhau đi lượn chợ đêm rồi cùng nhau đi dạo ở bãi biển

Tuấn Anh ngồi nhìn biển đêm lộng gió và tiếng sóng biển rì rào “Từ hồi em chuyển đến chỗ tụi anh sống đến giờ vẫn ổn chứ?”

Ánh Dương khựng người lại miễn cưỡng gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô như vậy. Mặc dù ở chung một mái nhà nhưng anh rất bận, lo biết bao nhiêu công việc của đội, lên kế hoạch huấn luyện cho các giải đấu, liên lạc tìm đơn vị tài trợ, lo sinh hoạt phí cho mọi người rồi đến khi cô và Hải An chuyển đến thì anh lại phải lo đủ loại giấy tờ cho cả hai đi học, đi thi... Với lại cô cũng bận học nên không mấy khi ngồi xuống nói chuyện được như lúc này cả. Có thể nói đây là lần đầu tiên cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Tuấn Anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh trong lòng bỗng cảm thấy chua xót làm sao... Cổ họng anh dường như nghẹn đắng lại, ngay lúc này anh thực sự không biết phải mở lời với cô như nào nữa.

"Còn anh thì sao? Bỗng nhiên phải chăm sóc cho một người chẳng hề quen biết như vậy chắc khó lắm nhỉ?"



Nghe cô nói, Tuấn Anh cũng không biết phải trả lời thế nào. Em ấy thực sự đã quên mất lời hứa năm xưa rồi sao?... Mà cũng phải thôi, lúc đó em ấy còn quá nhỏ... Có lẽ những lời nói lúc đó chỉ là vu vơ của một đứa con nít mà thôi. Rốt cuộc anh đang trông mong vào điều gì đây? Bản thân Tuấn Anh lúc này cũng không thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa.

"Thì cũng có sao đâu, em cũng như An vậy đều là em trai, em gái của anh thôi mà"

Hai anh em ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi trở về khách sạn, hôm sau cả nhóm lại cùng đến các địa điểm vui chơi. Khi tất cả đang chụp ảnh chung ở Bà Nà Hills thì lại chạy ra ngoài hết để lại Tuấn Anh và Ánh Dương ở trong khung hình chụp với nhau. Khi nhìn tác phẩm của mình cả đám lại cười loạn lên. Sau một ngày vui chơi ở nơi được mệnh danh là “Đường lên tiên cảnh”, cả team lại tận hưởng bữa tối trên du thuyền.

“Dương à, em ăn thêm đi” Minh Hiếu nói rồi liên tục gắp thức ăn cho Ánh Dương

Tuấn Dương ngồi bên nhìn bát cơm của mình và bát cơm của Ánh Dương thì không nhịn được kêu than “Đúng là cùng một cái tên nhưng hai số phận”

“Ánh Dương người ta là em út nên tất nhiên phải được cưng chiều rồi. Phải không Dương?” Tuấn Thành nói rồi cùng gắp một miếng chả mực vào bát Ánh Dương

Tuấn Dương thấy vậy chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Bề ngoài thì anh như vậy thôi nhưng trong lòng thì Tuấn Dương lại vô cùng vui, bỗng nhiên trong nhà có thêm một cô em gái lúc nào cũng hồn nhiên vui tươi. Nhờ có Ánh Dương mà cái 'miếu hòa thượng' này của Eagle Gaming mới lại ngập tràn trong tiếng cười... có sức sống hơn hẳn.

Mọi người đang ngồi ăn uống thì bỗng có hai bạn nữ đi đến “Cho hỏi các anh là tuyển thủ Liên Quân Mobile Eagle Gaming đúng không ạ?”

Minh Hiếu nhìn mọi người trong team một lượt... đại diện lên tiếng trả lời “Đúng vậy, có việc sao?”

“Tụi em là fan của các anh đó” Nghe vậy thì mấy ông tướng bắt đầu chỉnh trang lại quần áo mình, duy chỉ có Tuấn Anh và Ánh Dương mặc kệ sự hiện diện đó mà tiếp tục dùng bữa

“Vậy em là fan của ai vậy?” Đức Mạnh lên tiếng hỏi mà không hề biết đang tự khiến mình bị quê

“Là anh Tuấn Anh ạ” Hai bạn nữ đồng thanh trả lời

Sự đồng lòng này của hai cô bạn khiến Ánh Dương ngồi bên đang uống nước cũng bị sặc. Tuấn Anh từ tốn đưa khăn giấy cho cô rồi quay sang hỏi hai cô bạn “Fan của anh sao? Nhưng người như anh thì có điểm gì mà thần tượng chứ?”

“Anh đẹp trai này, chơi game lại rất là giỏi. Mặc dù hơi lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp, đã thế lại còn giống các soái ca bên Trung Quốc nữa! Tụi em muốn chụp chung với anh”

“Nếu vậy thì chụp chung cả nhóm đi, tụi anh là một đội mà”

Cô bạn áo xanh gật đầu rồi quay sang hỏi Ánh Dương “Vậy chị chụp giúp tụi em được không?”

“Đương nhiên rồi” Ánh Dương nhận lấy điện thoại rồi đứng lên

Cô bạn áo đen quay sang chỉ vào Hải An hỏi “Vậy còn cậu ấy thì sao?”

“Không sao hết cứ chụp đi em” Minh Hiếu phẩy tay ra hiệu

Sau khi chụp ảnh và xin chữ kí xong hai cô bạn kia rời đi, Eagle Gaming cũng chuẩn bị đồ để rời đi vì du thuyền sắp cập bến rồi.