Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 69-70: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 1 & 2






Chương 69

Thế giới 5: Tỷ phu thật đẹp trai 1

Hành lang xanh thẫm uốn khúc bức bích họa chạm khắc tinh mỹ, Vân Nhạc Thiên người như ngọc, cậu mặc một bộ cẩm bào rất lớn thêu phi hạc mẫu đơn, đai lưng ngọc bích trên hông, trên vòng eo ngọc ngà rũ xuống một cái túi thơm Ngũ Phúc hình hoa, đỉnh đầu cài chiếc trâm bạch ngọc đường nét tinh xảo phức tạp. Phục trang hoa lệ trên người không làm giảm bớt quý khí đã sẵn có từ khi sinh của cậu, trái lại còn dệt hoa trên gấm tôn lên dung mạo mỹ miều rực rỡ như hoa của cậu, khiến người khác không dám ngước nhìn.

Con chim họa mi nhỏ nhắn đẹp đẽ nhảy nhóc tung tăng theo chiếc kim chước (muỗng vàng) trong cái lồ ng, tiếng kêu trong veo động lòng người, Vân Nhạc Thiên nghiêng mặt hiếu kỳ trêu nó.

Đằng có tỳ nữ đến báo, người hầu nghe xong, tiến lên phía trước đứng sau lưng Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Tiểu hầu gia, biểu tiểu thư vào kinh.”

“Hửm?” Vân Nhạc Thiên quay mặt sang, trên ngũ quan xinh đẹp đậm nét như bức họa thủy mặc hiện lên một nụ cười tươi sáng, “Liên quan cái rắm gì đến bản hầu gia?”

Tính tình vị tiểu hầu gia này ngang ngược, người hầu cũng đã quen rồi, thấp giọng khuyên nhủ: “Lão phu nhân nói ngài và biểu tiểu thư khi nhỏ thân thiết, hẳn nên ra đón tiếp mới phải.”

“Đã nói là chuyện khi còn nhỏ,” Vân Nhạc Thiên vứt thìa vàng vào lồ ng chim, vỗ tay một cái, “Giờ đã lớn hết rồi, ai còn nhớ ai?” Dứt lời, xoay người một chân cao một chân thấp bước đi.

Một thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân như thế, đáng tiếc lại bị thọt, người hầu khẽ thở dài, nếu không như vậy, tính khí của tiểu hầu gia cũng sẽ không xấu thế.

Nhạc Thiên tức giận với hệ thống: “Thế giới trước thì cà lăm, thế giới này thì thọt, mày nói coi không phải là mày có ý kiến với tao đó chứ.

Hệ thống sâu xa nói: “Bây giờ cậu mới biết tôi có ý kiến với cậu, có phải là hơi bị đụt quá không?”

Vân Nhạc Thiên ngàn tốt vạn tốt, chỉ khổ nỗi hồi nhỏ gặp tai nạn, chân trái bị tật, có phú quý có khí thế cỡ nào đi nữa thì cả đời cũng bị thọt rồi.

Nhạc Thiên hừ một tiếng, “Thái giám còn chả cản được tao, chỉ thọt thôi chứ nhún thì tao vẫn nhún như thường.”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Haizz, tiếc là không được nhìn thấy khuôn mặt lòng đau như của Tiểu Giang Giang nhà mình, tao còn cố tình mua hai cục kẹo giống hai cục cũ nữa, ai bảo thằng nhóc đó dám vứt kẹo của tao vào thùng rác chứ, hừm.”

Hệ thống: “…” Cái sự thù dai của con người này đã đến một mức độ vô cùng đáng sợ.

Thế giới này, hệ thống đàng hoàng truyền nội dung tuyến chính cho Nhạc Thiên, sợ cậu lại chà bậy đạp bạ người khác nữa.

Nam chính của thế giới này là dũng tướng đương thời, Triệu Tân, còn nữ chính là em họ của Vân Nhạc Thiên, Cao Đan Toàn, cũng là hôn thê của Vân Nhạc Thiên.

Vân Nhạc Thiên từng có một chị gái ruột, tên là Vân Thiên Sương, vạn ngàn dịu dàng (1), gì cũng tốt, thuở thiếu thời đã gả cho Triệu Tân vẫn còn là thiếu tướng quân, chỉ tiếc Vân Thiên Sương hồng nhan bạc mệnh, chưa kịp đợi Triệu Tân chiến thắng trở về đã đột ngột mắc bệnh rồi hương tiêu ngọc vẫn, từ đó thành ánh trăng sáng soi chiếu trong lòng Triệu Tân, hồng nhan đã là bạch cốt, vẫn ba năm chưa cưới vợ kế.

Mãi đến khi Cao Đan Toàn có dung mạo giống với Vân Thiên Sương mấy phần đến kinh thành, con tim đã đóng băng của Triệu Tân mới một lần nữa loạn nhịp, ban đầu xem Cao Đan Toàn là thế thân sau đó thành thê tử Triệu Tân.

Cả quá trình đó không hề nhắc đến tên tuổi Vân Nhạc Thiên, chỉ đơn giản là bị Triệu Tân cướp vị hôn thê mà thôi.

Nhạc Thiên không nói gì, “Thật sự có người lấy một người giống với chị ruột mình làm vợ, không thấy sợ sao?”

Hệ thống: “…cậu cũng chả lấy được đâu.”

Nhạc Thiên: “Triệu Tân rất chung tình.”

Hệ thống: “Đúng vậy.” Trong mạch truyện gốc, Triệu Tân sau cùng cũng chỉ lấy một người vợ.

Nhạc Thiên: “Chung tình giống tao á.” Kiên trì cùng thích một mẫu người.

Hệ thống: “…tôi thấy không giống lắm.”

Nhạc Thiên lại gặng hỏi: “Tao với Vân Thiên Sương có giống không?”

Hệ thống: “Chẳng giống chút nào.”

Vân Thiên Sương là mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng đoan trang, dịu dàng mềm mại tưởng chừng như sương lạnh như mây mờ, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, đối nhân xử thế thì nhã nhặn hào phóng, là hình tượng ánh trăng sáng hoàn mỹ, nói chung là một cô gái hoàn hảo không soi được khuyết điểm nào.

Còn tướng mạo của Vân Nhạc Thiên thiên về sắc sảo nổi bật, mi phi nhập tấn, hàng mày thanh tú chỉ hơi nhíu lại, lập tức toát lên nét cao quý không nhiễm bụi trần, từ nhỏ đã bị tật chân nên được người nhà hết mực chở che, do quá được chiều chuộng nên tính cách Vân Nhạc Thiên vô cùng xấu, cậu ta ỷ thân phận mình tôn quý, từng đuổi mèo đánh chó, đích thực là tiểu bá vương trong kinh, hoàn toàn không điểm nào giống với Vân Thiên Sương.

Nhạc Thiên yên tâm, “Vậy thì tốt.”

Hệ thống không biết tốt chỗ nào, nói: “Cậu tha cho người ta đi, Triệu Tân không thích kiểu như cậu đâu.”

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Không sao, tao thích là được rồi.” Tướng quân à, thể trạng chắc là uy mãnh một đêm bảy lần, không ngủ thì tiếc lắm.

Hệ thống: “…” Có vẻ như là nó đã dự kiến được tương lai bi thảm của mình và Triệu Tân rồi.

Hôm nay là ngày Triệu Tân hồi triều sau cuộc viễn chinh, dựa theo tình tiết ban đầu trong truyện, Nhạc Thiên sẽ không đi đón Cao Đan Toàn, Cao Đan Toàn không quen với kinh thành, ma xui quỷ khiến thế nào lại tình cờ gặp gỡ đội ngũ vừa chiến thắng trở về do Triệu Tân dẫn đầu.

Hệ thống không nói cho Nhạc Thiên biết, tuy rằng nam nữ trong thế giới này không có sức hút quá mạnh, nhưng gương mặt đó của Cao Đan Toàn đã sẵn là con át chủ bài rồi, một khi Triệu Tân gặp Cao Đan Toàn rồi, thì chắc chắn Nhạc Thiên không có cửa.

Nhưng Nhạc Thiên mưu mô (2) hơn trong suy nghĩ của hệ thống nhiều, cậu đã thăm dò hành tung của Triệu Tân từ lâu rồi, bèn lên kiệu đến Thanh Nguyệt Quán.

Thanh Nguyệt Quán là thanh quan quán nổi tiếng nhất kinh thành, cô nương trong đó ai cũng có chút tài nghệ bản lĩnh, gọi là thanh quan quán, nhưng thiếu gia công tử qua đêm ở lại cũng không ít.

Vân Nhạc Thiên là bá chủ một phương ở kinh thành, nhưng lại không thích đến đây, khi bà chủ Thanh Nguyệt Quán nhìn thấy Vân Nhạc Thiên đi đến cười tươi gần như sắp rách cả mặt, “Ây da, không phải là tiểu hầu gia đây sao? Ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế, đúng là rồng đến nhà tôm mà!”

Nhạc Thiên chỉ cho bà một ánh mắt khinh thường cực mạnh, mắt cậu to tròn long lanh, trợn lên khinh người trông rất hoạt bát, “Bớt nói nhảm đi, ta muốn một gian phòng trên tầng cao nhất hướng phố, không cần cô nương.”

Bà chủ choáng váng, cẩn trọng hỏi: “Tiểu hầu gia, ngài đến nơi này mà không cần cô nương là ý gì chứ?”

“Không được sao?” Nhạc Thiên “cạch” một cái quăng ra một thỏi vàng, cảm giác như mình là một đại gia lắm tiền, sướng thật sự.

Bà chủ không nói hai lời lập tức để Hướng Vân Các trên tầng cao nhất cho Nhạc Thiên, gian phòng này mở cửa ra là sát đường, một lát nữa Triệu Tân sẽ đi ngang qua đây.

Đàn hương lượn lờ trong Hướng Vân Các, bố trí bất ngờ lại nhẹ nhàng khoan khoái, Nhạc Thiên quan sát xung quanh một lúc, nói với hệ thống: “Tiếc là nơi này không đàn ông?”

Hệ thống: “…không phải cậu chung tình à?”

Nhạc Thiên sâu xa nói: “Nếu như có, thì để người đó nâng tao lên, nhìn cho rõ.”

Hệ thống: “…” Nó còn tưởng rằng Nhạc Thiên vứt luôn liêm sỉ, ăn chơi ở thế giới này cho đã, nó suýt xỉu đến nơi.

Hôm nay Triệu Tân thắng trận trở về, cởi giáp tháo đao ở ngoài thành, bạch y bạch mã phục nhẹ nhàng cưỡi ngữa, hắn khác hẳn hình tượng tướng quân uy mãnh trong tưởng tượng của Nhạc Thiên. Mặt như quan ngọc vóc người cao ráo, trừ làn da hơi ngăm đen, thoạt trông ngoại hình trái lại giống một vị quan văn chứ không nghĩ là võ tướng, “Vào thành đừng quấy rầy dân chúng.” Triệu Tân vỗ vỗ ngựa, nói với tùy tùng.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nhạc Thiên dựa vào Hương Vân Các chờ mãi mà không thấy Triệu Tân, buồn bực chán nản tựa người bên cửa sổ vừa cắn hạt hướng dương vừa nói nhảm với hệ thống, nhưng cậu không biết rằng, một con người với tướng mạo sắc sảo đẹp đẽ như cậu lại ngồi bên ô cửa ở nơi hương sắc như Thanh Nguyệt Quán, thu hút rất nhiều ánh nhìn ngước lên của người qua đường.

Trong đó có Thế tử Tương vương, Cát Thành Du.

Thời niên thiếu Cát Thành Du từng đi học cùng với Vân Nhạc Thiên, Vân Nhạc Thiên tính cách kiêu ngạo không thích quan tâm đ ến người khác, vẫn luôn lạnh lùng với Cát Thành Du, Cát Thành Du mở mang sớm, từ lâu đã nhớ thương nhóc thọt Vân Nhạc Thiên xinh đẹp, nhưng khi đó thân phận Vân Nhạc Thiên tôn quý. Giờ thì phủ Định Viễn Hầu nhân tài suy kiệt, chỉ còn đôi cô nhi quả mẫu là Vân Nhạc Thiên và Hầu lão phu nhân, không còn bằng trước đây nữa.

Cát Thành Du sờ sờ ngọc bội bên hông, hạ quyết tâm, đi vào Thanh Nguyệt Quán.

Bà chủ Thanh Nguyệt Quán lại cực kỳ vui mừng, “Hôm nay là ngày hoàng đạo gì thế này, mới có một tiểu hầu gia đến, giờ lại thêm một vị thế tử gia, không thể tin nổi, một chút nữa ta phải đi lạy Bồ Tát mới được.”

Cát Thành Du tuy phong lưu, lại không có hứng thú gì với nữ nhân, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta tìm tiểu hầu gia.”

Lại nữa, lại một tên không cần cô nương nữa, nụ cười trên mặt bà chủ nhạt đi, nhưng ngay sau đó lại bị thỏi vàng mà Cát Thành Du quăng sang chói sáng lóa cả mắt, “Được được được, mời ngài, tiểu hầu gia đang ở ngay trên lầu, không gọi cô nương, ngài cứ lên tìm đi.”

Yết hầu Cát Thành Du nhúc nhích, bước nhanh lên lầu, hắn đã mơ ước Vân Nhạc Thiên từ xưa, nhất là khi nhìn thấy Vân Nhạc Thiên ở nơi này, trong lòng đã sớm mơ tưởng viển vông.

“Cốc cốc cốc.”

Cửa bị gõ vang, Nhạc Thiên quay đầu lại, mất kiên nhẫn nói: “Ai vậy, đã nói là không cần cô nương rồi mà.”

Cát Thành Du đẩy cửa ra, khuôn mặt tươi cười dịu dàng, “Không phải cô nương, là ta.”

“Là ngươi à.” Nhạc Thiên quan sát Cát Thành Du một hồi, dung mạo của Cát Thành Du khá được, tiếc là mi tâm lại có vẻ như bị tửu sắc bài bạc bào mòn, cậu lập tức mất hết hứng thú, nói với hệ thống: “Tên quá lắm một phút.”

Hệ thống: “…” Tại sao lại đánh giá người khác kiểu đó chứ.

Cát Thành Du mỉm cười bước lên trước, ngồi xuống tháp mềm bên cạnh Nhạc Thiên, nhìn xuống dưới theo hướng mắt của cậu, “Nhạc Thiên, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Nhạc Thiên khó chịu lườm hắn một cái, thầm mắng, cái đồ la li3m biss (3) này, đã tàn thế rồi, không có cả tư cách làm tool man nữa, té ra chỗ khác chơi đi.

Thấy Nhạc Thiên vẫn cứ một bộ mặc xác nhà ngươi, Cát Thành Du không chỉ không tức giận, trái lại càng thấy tim gan ngứa ngáy, nhích người sang hỏi: “Ngươi đến đây rồi sao không gọi cô nương nào, không biết hay sao? Để ca ca dạy ngươi cho.”

Một chân Nhạc Thiên đạp qua, đá Cát Thành Du không chút phòng bị nào ngã xuống đất, cậu đứng lên mắng: “Ngươi là cái thá gì, mà ở đây ca ca đệ đệ với ta, ta chỉ có một tỷ tỷ đã qua đời, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang do kĩ nữ phòng ngoài sinh mà thôi, cút!”

Bản thân Vân Nhạc Thiên cũng thích mắng người, nhưng lượng từ ngữ không được phong phú, giờ Nhạc Thiên đến đây, lập tức hóa thân thành tiểu hầu gia thánh chửi (4), chửi Cát Thành Du đến mức sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, hắn là con thứ, mẹ ruột vốn là hoa nương trên thuyền hoa, vì Tương vương đã lâu không có con trai, mới đón mẹ con hắn về vương phủ, một câu chửi đó của Nhạc Thiên, đích xác mà chọc nỗi đau của hắn.

“Được lắm Vân Nhạc Thiên, rượu mời không muốn uống thích uống rượu phạt,” Cát Thành Du bò dậy, tức tới mức ngón tay run run, “Ngươi tưởng là Định Viễn Hầu còn được như trước sao? Dám nhục nhã bản thế tử như vậy, ta, ta…” Hắn “ta” một lúc, đối diện với gương mặt mỹ lệ tuyệt luân đó của Nhạc Thiên cuối cùng cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, “Hôm nay ta xử ngươi tại đây!”

Nhạc Thiên thầm nghĩ tui là nam chính, quý ngài không xứng đâu, chụp chén trà vào tay ném thẳng vào người Cát Thành Du, Cát Thành Du bất ngờ không kịp chuẩn bị bị chén trà nện xuống đầu gối, “úi” một tiếng ngã xuống đất, Nhạc Thiên nhân cơ hội muốn chạy, nhưng chân trái bị Cát Thành Du giữ lại, chân trái cậu từng bị thương, là chỗ không thể chịu lực mạnh nhất, lập tức la lên một tiếng đau đớn, mắng to: “Cát Thành Du, tên vương bát đản khốn kiếp nhà ngươi, dám động vào ông đây thử xem, ông đây chặt khúc thịt to bằng ngón cái đó của ngươi quăng cho chó ăn!”

Cát Thành Du bị cậu mắng đến trợn mắt, dùng sức kéo Nhạc Thiên lên giường, cả giận nói: “Gia còn tính từ từ thương ngươi, tên tiểu tử không biết điều nhà ngươi!”

Nhạc Thiên nhấc đầu gối, một cú lên gối đoạn tử tuyệt tôn thẳng thừng khiến cho Cát Thành Du “ấu” lên một tiếng thảm thiết, nằm lăn lộn trên mặt đất.

Nhạc Thiên đứng trên giường mềm, cười hì hì nói: “Có đau không? Hôm nay gia cho ngươi từ từ đau (5).” Quay đầu nhìn trái nhìn phải bèn nhặt ấm trà ngay trong tầm tay lên, đang định tưới nước sôi cho chim nhỏ, chợt nghe bên ngoài có tiếng hoan hô, nhanh chóng để ấm trà xuống nhoài người ra cửa sổ nhìn ra ngoài.


Người đứng dạt ra hai bên trên đường tấp nập, bách tính quăng quả ném hoa, miệng hô, “Triệu tướng quân đã trở lại! Triệu tướng quân đã trở lại!”

Nửa người Nhạc Thiên đã thò ra ngoài mà chỉ thoáng thấy một đội ngũ khoảng chừng hơn mười người kỵ hành, người đứng đầu hẳn phải là Triệu Tân, Nhạc Thiên không thấy rõ tướng mạo, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, áo bào trắng ngân giáp.

Cát Thành Du sau lưng còn đang ôm háng lăn lộn, Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, coi như nhà ngươi cũng còn có chút tác dụng, ngựa trắng chậm rãi tiến lên, Nhạc Thiên nhắm chừng Triệu Tân sắp tới, bèn lớn tiếng nói: “Triệu Tân, cứu ta!”

Trong lúc Triệu Tân giật mình thoáng nghe thấy có người kêu tên hắn, ghìm ngựa lại ngẩng đầu lên thấy trên có một người thiếu niên vô cùng xinh đẹp đang đứng trên khung cửa chạm khắc, kinh hoảng nhảy về phía hắn.

“Cẩn thận!” Triệu Tân không kịp suy nghĩ, bay người lên trước đỡ người, dân chúng hô lên kinh ngạc không ngớt chứng kiến tướng quân mặt như ngọc đỡ một người thiếu niên xinh đẹp rạng ngời như hoa.

Lúc Nhạc Thiên rơi xuống vẫn còn nhắm mắt, an toàn đáp hạ trong lòng Triệu Tân, mới cẩn thận từng li từng tí một hé mắt ra, hàng mày dài của Triệu Tân nhíu lại, nét mặt nghiêm túc, thấp giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao, ” Nhạc Thiên trợn mắt với hắn, “Tỷ phu~ ”

__

(1) vạn ngàn dịu dàng: gốc là 千般地温柔, Hán Việt là “thiên bàn địa ôn nhu”, đại khái là rất dịu dàng, rất ôn nhu. Mình có tra thử thì không thấy có thơ văn gì liên quan, nhưng chữ Thiên (千) trong Vân Thiên Sương (云千霜) là lấy ý nghĩa trong câu đó.

(2) mưu mô: gốc là 鸡贼, dịch ra là “trộm gà”.

Tính từ này thường được giới trẻ Trung Quốc sử dụng nhiều, để mô tả những người keo kiệt, bủn xỉn, rẻ tiền, luôn tính toán chi li dù đi ăn uống với bạn bè thân thiết, thậm chí có thể nói là xảo quyệt.

(3) la li3m biss: gốc 舔狗biss.

舔狗 = thiểm cẩu = li3m chó = la li3m, nịnh bợ, dại trai/gái, theo đuôi nịnh hót một cách bi3n thái quá đáng.

Biss = hẳn phải chết.

La li3m biss = la li3m thì bay màu.

(4) thánh chửi: gốc là 祖安, Hán Việt là “tổ an”.

祖安人 (người bên Tổ An), là ngôn ngữ mạng. Ban đầu là chỉ người chơi trong khung chat thứ hai trong game “Liên Minh Huyền Thoại”. Bởi vì hình chụp người chơi trong khung chat này cào phím chửi người khác thường thấy trên mạng, nên từ này đùng để chỉ những người rất biết chửi.

Mình không chơi L0L nên không biết bên mình có cách gọi riêng không nữa.

(5) “Gia còn tính từ từ thương ngươi, tên tiểu tử không biết điều nhà ngươi!”



“Có đau không? Hôm nay gia cho ngươi từ từ đau.”

Khúc này là chơi chữ, chữ “thương” (thương yêu) và “đau” (đau đớn) đều là 疼 (téng), ở trên Cát Thành Du bảo là “từ từ thương” ý là chậm rãi ngược đãi, hãm hiếp Nhạc Thiên. Khúc sau Nhạc Thiên mới chơi chữ kháy lại, bảo là cho mày “từ từ đau” => chuẩn bị dập Cát Thành Du sml.

__


Btw, chân thấp chân cao thì là thọt đúng không nhỉ

70: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 2

Triệu Tân bị một tiếng “tỷ phu” đó sững sờ, hắn chưa có vợ, lấy đâu ra thê đệ (em vợ)? Đang định thả người xuống, Cát Thành Du đã kịp hồi phục tinh thần xốc xếch chạy ra từ trong Thanh Nguyệt Quán, “Vân Nhạc Thiên! Tên tiểu súc sinh nhà ngươi chạy đi đâu!” Thấy Nhạc Thiên đang co người trong lòng một nam nhân khác, càng tức đến đau đớn, khập khễnh đi về phía bọn họ.

Nhạc Thiên vội vàng câu cổ Triệu Tân, nhỏ giọng nói: “Tỷ phu cứu ta.



Triệu Tân bất ngờ bị cậu ôm chầm lấy, định kéo cậu ra, nhưng đột nhiên cảm thấy cái tên Vân Nhạc Thiên hơi quen quen, nghiêng mặt sang bên nói: “Ngươi là… tiểu hầu gia phủ Định Viễn Hầu?”

Nhạc Thiên điên cuồng gật đầu, “Tỷ phu, kẻ đó muốn làm chuyện bất nhã với ta, huynh cứu ta đi.



Triệu Tân vỗ vỗ cánh tay của cậu, “Ngươi đi xuống trước đã.



Nhạc Thiên bất đắc dĩ buông tay ra, xoay người đứng sau lưng Triệu Tân, nắm ống tay Triệu Tân mãi không buông, suýt xoa với hệ thống: “Ù òa, anh rể của tao thơm quá đi, ôi mùi vị đàn ông.



Hệ thống: “…” Triệu Tân phong trần mệt mỏi ngày đêm chạy về, thơm cái rắm chứ thơm.

Triệu Tân đứng trước người Nhạc Thiên, Cát Thành Du kẹp chặt hai chân, đau tới nổi thái dương giật giật, thét lên với Triệu Tân: “Ngươi là thứ dã nam nhân ở đâu ra, bớt xen vào chuyện của bản Thế tử đi.



Triệu Tân vốn định hỏi chuyện rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định, nhưng nghe thấy những lời dơ bẩn đó của Cát Thành Du, lập tức may hơi nhíu lại, tùy tùng sau lưng rút đao “xoành xoạch”, “Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện như thế với tướng quân của chúng ta?!”

Cát Thành Du thấy binh khí của đối phương sáng chói, bị dọa sợ hết hồn.

Triệu Tân chinh chiến quanh năm, đã lâu không về kinh, không quen biết nhiều với những kẻ quyền quý trong kinh thành, phất phất tay với đám thị vệ sau lưng, chắp tay nói với Cát Thành Du đang xanh mặt, “Tại hạ Triệu Tân, không biết các hạ là vị Thế tử nào, có thể cho kẻ hèn tài mọn này đứng ra hòa giải chuyện này không.



Nhạc Thiên đứng đằng sau hắn kêu lên: “Tỷ phu, là hắn ta bắt nạt ta, hòa giải gì chứ, đánh hắn!”

“Vân Nhạc Thiên!” Cát Thành Du tức muốn chết, quơ tay muốn nắm cậu, nhưng bị cánh tay của Triệu Tân cản trở, thoạt trông hắn thư sinh yếu nhược, cánh tay lại mạnh mẽ hữu lực, như đúc bằng sắt vậy, sau khi Cát Thành Du bị hắn giữ lại tưởng như mình bị vuốt hổ vồ, nhe răng trợn mắt nói: “Đau đau đau đau quá!”

“Vị Thế tử này không muốn cho Triệu mỗ một phần mặt mũi, không biết có thể cho đôi tay của Triệu mỗ này chút thể diện không?” Triệu Tân dịu giọng hỏi.

Cát Thành Du đau gần chết, giọng nói gần như muốn khóc, “Nhanh nhanh thả ra, ta cho!”

Triệu Tân nghe tiếng buông ra, Cát Thành Du “ấu” một tiếng lui về phía sau ba bước.

Triệu Tân liếc mắt một cái, xoay người định leo lên ngựa, tay áo bị Vân Nhạc Thiên kéo lại, Triệu Tân ngoái đầu nhìn lại nói: “Về đi, nếu như hắn lại kiếm đệ nữa, thì kêu ta đòi công bằng lại cho đệ.



“Ta đau chân, đi không được.

” Nhạc Thiên lý trí khí tráng nói.

Triệu Tân biết Vân Nhạc Thiên đi đứng bất tiện, nói với người hầu bên cạnh: “Đi gọi một cỗ kiệu.



“Ta không ngồi kiệu, ta muốn cưỡi ngựa, ” Vân Nhạc Thiên chỉ chỉ con ngựa trắng sau lưng Triệu Tân, “Huynh đi rồi, lỡ như hắn chặn đường đánh ta hay là làm chuyện bất nhã gì với ta nữa rồi ta mới đi tìm huynh thì có ích gì chứ, huynh đưa ta về phủ đi.




Triệu Tân im lặng nghe xong yêu cầu gần như vô lễ đó của Nhạc Thiên, gật đầu ôn hòa nói: “Được.

” Rồi xoay người leo lên ngựa trước, sau đó mới duỗi tay nâng Nhạc Thiên lên trước mình, Nhạc Thiên gần như có thể cảm giác được Triệu Tân chỉ dùng một tay đã nhấc người mình lên một cách dễ như ăn bánh, sức của người này thật đáng sợ, Nhạc Thiên mới nghĩ vậy thôi mà đã thấy hả hê rồi.

Dân chúng tản ra theo động tác lên ngựa của Triệu Tân, Nhạc Thiên ngồi trước ngựa, cố ý ngả người dựa vào trong ngực Triệu Tân, “Tỷ phu, huynh còn nhớ ta không?”

Triệu Tân cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta và tỷ tỷ của đệ tuy có hôn phối, nhưng chưa thành hôn, theo lễ nghi, đệ không nên gọi ta như vậy.



“Con người ta trước giờ không biết lễ nghi,” Nhạc Thiên ra vẻ chẳng cần mặt mũi, “Ta bảo huynh là tỷ phu của ta, thì huynh là tỷ phu của ta.



Triệu Tân không nói gì nữa.

Nhạc Thiên phát hiện tuy Triệu Tân là dũng tướng, nhưng tính cách lại rất tốt, nói chuyện ôn tồn lễ độ điệu bộ nho nhã, chẳng trách có thể hợp thành một đôi với Vân Thiên Sương, cậu còn tưởng Triệu Tân là một đại lão thô kệch lỗ m ãng, không ngờ lại là một vị nho tướng bạch bào, rất muốn lột cái áo trắng đó của hắn ra ngắm cơ bắp trên người hắn.

Trong lòng Nhạc Thiên cuồng rớt nước miếng, tiếp tục tiếp lời với Triệu Tân, “Tỷ phu, huynh vẫn chưa trả lời ta đấy, huynh còn nhớ ta không?”

Triệu Tân đã chẳng còn nhớ được gì cả, hắn với Vân Thiên Sương còn chỉ mới gặp nhau có vài lần, chứ đừng nói đến đệ đệ của Vân Thiên Sương, hắn cũng chỉ biết tiểu hầu gia của hầu phủ là một đứa trẻ đáng thương, bị tật chân từ nhỏ, tất cả chỉ đến thế mà thôi, nhưng hắn vẫn trả lời một cách dịu dàng: “Nhớ.



“Tỷ phu nói dối, lúc ta nhảy xuống rõ ràng là huynh muốn hất ta ra.

” Nhạc Thiên giảo hoạt nói.

Triệu Tân lạnh nhạt đáp: “Người tập võ, bản năng như thế, không phải là không nhận ra ngươi.



Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Uầy, anh rể tao còn biết nói xạo kìa, chẳng phải là không nỡ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của tao sao, đúng là người tối mà.




Hệ thống: “Cho nên cậu… ?”

Nhạc Thiên: “Chấm hắn rồi!”

Hệ thống: … Nó biết ngay mà.

Nhạc Thiên nói: “Anh rể, lần này huynh hồi kinh ở lại bao lâu?”

Triệu Tân nói: “Đến đầu xuân năm sau.



Giờ kinh thành đang độ cuối thu, qua một thời gian nữa là bắt đầu sang đông rồi.

Nhạc Thiên lại hỏi: “Đến năm sau huynh xuất phát, dẫn ta theo luôn có được không?”

Triệu Tân cười cười, khi hắn cười lên nét mặt ôn hòa hơn hẳn, trông rất dễ chịu, cúi đầu nhìn Nhạc Thiên với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ không biết trời cao đất rộng, “Đệ không đi được, không chịu khổ nổi đâu.



“Ta chỉ muốn theo tỷ phu kiếm chút quân công thôi mà,” Nhạc Thiên hoàn toàn không che dấu ý đồ của mình, thoải mái nói ra, “Hầu phủ ta cô nhi quả mẫu, thứ chó mèo nào cũng muốn đến đạp một chân, huynh nhìn xem, tên Thế tử Tương vương đó là thứ bẩn gì chứ, thấy ta kiều diễm như muốn hoa muốn làm chuyện vô lễ với ta, nếu ta không tìm cách đáp trả lại hắn, e là tấm biển Hầu phủ sẽ có ngày bị người ta giẫm nát.



Trong lúc không chú ý, đội ngũ đã đến trước cửa Hầu phủ, Triệu Tân xuống ngựa, đưa tay ôm Vân Nhạc Thiên xuống ngựa, ôn thanh nói: “Đệ có lòng muốn làm rạng danh gia tộc là chuyện tốt, nhưng trong quân nhiều gian khổ hiểm nguy, không hợp với đệ, nếu như đệ muốn tìm một chức quan nào đấy trong triều, ta có thể tiến cử đệ.




Nhạc Thiên híp mắt cười nói: “Tỷ phu, huynh thật tốt, tỷ của ta mất rồi huynh vẫn tốt với ta như vậy, nếu như tỷ tỷ còn sống, có khi nào ban nãy huynh đã một đao chém tên khốn kiếp xả giận cho ta rồi nhỉ?”

Cả đường đi Nhạc Thiên đều giả ngoan giả khờ, Triệu Tân suýt nữa đã thật sự cho rằng người trong lòng mình là một đứa trẻ đáng thương, bây giờ định thần nhìn lại, thiếu niên trước mắt mi mục như họa nở nụ cười xấu xa, nào có phải là đứa trẻ đáng thương, rõ ràng là một hỗn thế ma vương, sắc mặt hơi ngưng lại, nghiêm túc nói: “Người làm tướng, không thể ỷ mạnh hiếp yếu hành hung giữa đường.



“À…” Nhạc Thiên kéo dài giọng, chớp chớp mắt nói, “Ta hiểu rồi, ý của tỷ phu là nhân lúc không có người trùm bao bố đánh hắn.



Triệu Tân không biết nói gì, “Hầu phủ bây giờ không giống ngày xưa, đừng kích động.



Nhạc Thiên im lặng nhìn hắn, nở nụ cười gằn, “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, tỷ tỷ của ta hồi trước đúng là mắt mù rồi, sao lại có đi đính cái hôn ước khỉ gió đó với loại người như ngươi cơ chứ, người đi trà lạnh trốn còn nhanh hơn thỏ, ngươi đáng là nam nhân sao?”

Thị vệ sau lưng nghe Nhạc Thiên hạ nhục Triệu Tân như thế, vội vàng muốn rút đao ra, nhưng Triệu Tân nâng tay lên ngăn, Triệu Tân nhìn Nhạc Thiên, hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, “Hồi phủ đi.



Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Không đến phiên ngươi ra lệnh cho ta!” Xoay người khập khễnh tiến vào hầu phủ.

Thân tín của Triệu Tân là Triệu Nguyên Thành bước lên phía trước căm giận bất bình nói: “Tướng quân, sao ngài lại để mặc cho tên tiểu tử đó lớn lối như thế! Vân tiểu thư là quý nữ lễ độ bậc nhất trong kinh thành này, sao đệ đệ lại có tính tình như thế này! Đúng là phí cái vẻ bề ngoài đó!”

Triệu Tân thoáng liếc sang hắn, trong ánh mắt đầy trách cứ, “Đệ ấy và Vân tiểu thư sao có thể giống nhau được, đệ ấy là con trai trưởng của Hầu phủ, gánh trên lưng biết bao hi vọng của người khác, lại có thiếu hụt trên cơ thể, chua xót khổ sở trong đó người thường há có thể hiểu được? Nói xấu sau lưng đệ ấy, Nguyên Thành, ngươi làm ta quá là thất vọng.



Triệu Nguyên Thành mặt đỏ tới mang tai, tự biết mình nói lỡ, vội chắp tay nói: “Thuộc hạ biết sai.



“Mấy năm qua Hầu phủ e là không được tốt lắm.


” Triệu Tân ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trước Hầu phủ.

Ba năm trước, trước khi hắn xuất chinh Hầu phủ vẫn còn là phong quang vô hạn, đáng tiếc chỉ trong một thoáng chớp mắt lại chỉ còn cô nhi quả mẫu, nghĩ đến đây, Triệu Tân không khỏi lòng sinh cảm khái, nói với Triệu Nguyên Thành: “Chuyển hướng sang phủ Tương vương.



Vân Nhạc Thiên chọc Thế tử Tương vương, cậu cho rằng về đến Hầu phủ là không sao, sau đó vẫn còn không ít phiền phức.

Cát Thành Du đang ở nhà ôm mẫu thân hắn khóc lớn, nói tên tiểu tử Vân Nhạc Thiên đó nói chuyện không hợp rồi đá hắn bị thương, Hoa nương năm đó, giờ đã là Trắc phi Tương vương Lâm thị nhanh chóng chạy đi tìm Tương vương khóc lóc kể lể.

Tương vương dù cũng không thích thằng con trai không thành người của mình, nhưng tính tới tính lui cũng chỉ có một dòng độc đinh này, bị thương lại ngay chỗ đó, mắng to: “Một cái phủ Định Viễn Hầu nho nhỏ mà dám leo lên đầu phủ Tương vương ta đây, bản vương nhất định cho tên què Vân Nhạc Thiên đó đến tận phủ dập đầu tạ lỗi!”

Cát Thành Du khóc lóc trông khổ sổ lắm, nhưng trong lòng lại thấy hài lòng vô cùng, đã tính đến chuyện chờ Vân Nhạc Thiên đến rồi thì nên bắt nạt vị tiểu mỹ nhân đó thế nào rồi.

“Vương gia, Triệu tướng quân bái phỏng.



Tương vương đang nổi nóng, mất kiên nhẫn nói: “Triệu tướng quân nào!”

“Là Triệu tướng quân, Triệu Tân.



Tương vương chợt ngẩn ra, “Triệu Tân? Nhanh mời hắn vào!”

Triệu Tân không phải một tướng quân bình thường, đệ nhất dũng tướng đương triều, văn có võ có lòng son dạ sắt, là võ tướng mà đương kim hoàng thượng coi trọng nhất, không giống với loại vương gia nhàn tản của hoàng thất như Tương vương, Triệu Tân đến bái phỏng hắn, Tương vương trái lại bất ngờ, vội nói với Cát Thành Du: “Thứ mất mặt đáng xấu hổ, còn không mau cút vào đi.



Trắc phi Lâm thị khóc sướt mướt đỡ Cát Thành Du vào nội thất.

Triệu Tân phong trần mệt mỏi đi vào, Tương vương vẻ mặt tươi cười bước lên nghênh đón, “Hôm nay Triệu tướng quân khải hoàn, vốn phải là bản vương bày tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi mới đúng, sao lại thành ra ngươi đến quý phủ của ta chứ.



Triệu Tân chắp tay nói: “Vương gia khách khí.




Tương vương: “Mời ngồi mời ngồi, người đâu, dâng trà.



“Không cần phiền thế, ” Triệu Tân nói lời từ chối, nói với Tương vương: “Khi nãy ta đi bên đường thấy Thế tử và tiểu hầu gia phủ Định Viễn Hầu có cãi vả xung đột, vẫn còn là hài tử, đánh nhau cũng là chuyện bình thường.

Phủ Định Viễn Hầu và ta có chút liên hệ, bèn mặt dày đến chỗ vương gia cầu hòa khí, mong vương gia không vì chuyện này mà làm khó dễ tiểu hầu gia.



Tương vương không ngờ là Triệu Tân chạy tới đây để nói chuyện này, vừa rồi Cát Thành Du hoàn toàn không nhắc một chữ nào tới Triệu Tân, ngoài miệng Triệu Tân nói gì mà “cầu hòa khí”, chẳng phải là đến để làm chỗ dựa cho phủ Định Viễn Hầu thôi sao?

Sắc mặt Tương vương lúc đỏ lúc trắng, lời độc ác khi nãy buông xuống trước con trai mình lại không thể không nuốt xuống, nét mặt già nua đỏ lên đáp: “Được được đươc.



Triệu Tân lại nói: “Tiểu hầu gia mỹ mạo, khiến người khác ưu ái là chuyện thường, Thế tử muốn kết bạn với đệ ấy, Triệu mỗ có thể lý giải, nhưng cũng không thể vượt quá giới hạn, ngài nói đúng không? Vương gia.



Tương vương cũng biết cái thói hư tật xấu đó của con trai mình, suốt ngày đuổi theo các thiếu niên mỹ mạo đoạn tụ phân đào (chơi gay), nhưng lại không biết mâu thuẫn của hắn với Vân Nhạc Thiên còn có chuyện đó nữa.

Lần này biểu cảm trên mặt Tương vương đã triệt để không giữ được nữa rồi, nổi trận lôi đình, “Ta, ta sẽ đi đánh chết tên nghịch tử đó ngay bây giờ!” Hấp tấp chạy vào nội thất đánh thằng con nghịch tử nhà mình.

Triệu Tân nghe thấy tiếng động bên trong, nói với Triệu Nguyên Thành sau lưng: “Đi thôi.

” Vậy là sau này Thế tử Tương vương sẽ không dám đi chọc Vân Nhạc Thiên nữa.

Tùy tùng ngoài phủ đang dắt con ngựa trắng đứng chờ ngoài phủ, Triệu Nguyên Thành bước một bước ra trước dẫn ngựa thay cho Triệu Tân, thở dài thầm than: “Tướng quân, ngài đúng thật là si tình, với đệ đệ Vân tiểu thư cũng dụng tâm như vậy.



Triệu Tân lên ngựa, bật cười nói: “Tại sao lại là ta si tình rồi? Chẳng qua chỉ là giúp đỡ chút thôi mà.



Trong kinh đã sớm có lới đồn nói hắn lưu luyến si mê với Vân Thiên Sương, thật ra hoàn toàn là lời vô căn cứ, số lần hắn mà gặp Vân Thiên Sương còn chẳng được bao nhiêu, ba năm chưa lập gia đình cũng là bởi vì quanh năm chinh chiến không rỗi quan tâm việc riêng.

Dáng vẻ Triệu Nguyên Thành như nhìn thấu tất cả, nói: “Tướng quân, ngươi đừng chối.



Triệu Tân lắc đầu, “Thôi được rồi.



Sau Triệu Tân hồi phủ, là quên hẳn chuyện đó luôn, sáng hôm sau thức dậy luyện quyền xong thì Triệu Nguyên Thành lại hấp tấp chạy tới, “Tướng quân, có chuyện hệ trọng rồi! Tiểu hầu gia muốn đốt phủ Tương vương!”

------oOo------