Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 252: Thế giới 17: Phi đạo 3




Đối với việc tiết lộ tình tiết của thế giới, trừ khi là tất yếu, thì bình thường hệ thống sẽ không nói cho cậu biết, nhất là với trường hợp tình tiết bắt đầu đi lệch như thế này, thì hệ thống càng không có lời nào để nói.

Nhạc Thiên dựa vào gốc cây, lười nhác duỗi chân ra, do mất máu nên sắc mặt của cậu đã hơi trắng. Tuyết Vô Ngã cúi người rất khắc chế hít hai hơi máu, chỉ cảm thấy mùi hương tràn lan dư vị ngọt ngào, thế là lại hít thêm một hơi nữa, ngẩng đầu lên nói với Mạnh Nhạc Thiên đang cắn môi: “Máu của ngươi bẩm sinh đã thơm như vậy rồi sao?”

Nhạc Thiên: “Bằng hữu này, ta không ngại nói cho ngươi biết, ngoại trừ ngươi ra chưa có ai nói máu ta thơm cả.”

Tuyết Vô Ngã gật gật đầu, “Vậy là vấn đề của ta.”

Nhạc Thiên: …biết là tốt rồi.

Tuyết Vô Ngã đang định xoay người lại cõng cậu, chợt nói: “Có người đến.”

Nhạc Thiên chưa nhận ra, chắc là lại có người chạy đến truy sát cậu, mẹ nó, cái gương cổ mà Mạnh Nhạc Thiên trộm được này có phải là có bí mật gì hay nó là đạo cụ mở ra bảo vật gì đó không, không thì sao có lắm người đến xử cậu vậy.

Nhưng giờ cậu đã bật hack lên cả rồi, còn sợ bị người ta đuổi giết nữa sao?

Nhạc Thiên: “Hệ thống, cảm ơn, ân tình của mày tao đã ghi.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên dựa người vào thân cây, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nét tàn nhẫn, “Cứ để bọn chúng đến!” Quay đầu nói với Tuyết Vô Ngã: “Chúng ta là bằng hữu đúng không?”

Tuyết Vô Ngã chắp tay, không nói một lời rút thanh kiếm đang mang sau lưng.

Cái gương cổ này là do Mạnh Nhạc Thiên trộm được trừ trong Gia Cát Thanh, người ta đồn rằng Gia Cát Thanh định dùng cái gương cổ này cầu hôn con gái của Thiết Thủ Cuồng. Mạnh Nhạc Thiên từng con gái của Thiết Thủ Cuồng một lần, đối phương dịu dàng nhu mì vô cùng động lòng người. Mạnh Nhạc Thiên cảm thấy mặt mũi Gia Cát Thanh quá đen, không xứng với con gái của Thiết Thủ Cuồng, thế là tọc mạch đi trộm cái gương cổ này đi.

Gương cổ rất đẹp, hình tròn nhỏ xinh, mặt kính màu vàng nhạt, dập dờn như sóng nước, mặt sau khảm mấy viên bảo thạch, nếu là con gái chắc sẽ rất thích.

Nhưng mà cái gương cổ này ngoại trừ nữ thích, cũng rất hút nam.

Nhạc Thiên nhắm mắt lại, đã cảm nhận được tiếng bước chân của bốn người, cậu khẽ thở dài.

Tuyết Vô Ngã: “Vì sao thở dài?”

Nhạc Thiên: “Aizz, ta vừa nghĩ đến một lát nựa trên đời này sẽ có thêm bốn vong hồn, lại cảm thấy bi thương từ tận đáy lòng.” Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong mắt của cậu lại vui vẻ hết sức.

Tuyết Vô Ngã: “Chuyện đó thì chưa chắc.”

Nhạc Thiên: “Vì sao? Ngươi không đánh lại bọn chúng?”

Tuyết Vô Ngã nở nụ cười, nét cười của hắn thật sự rất khiến người ta thích, nếu như hắn chịu cười nhiều hơn một chút, thì thậm chí hắn có thể không cần dùng kiếm để giết người, chỉ dùng nụ cười thôi đủ khiến rất nhiều người cam tâm tình nguyện chết vì hắn.

Tuyết Vô Ngã: “Ta không thích giết người.”

Nhạc Thiên ngây ngẩn, một con người sát khí đầy mình lại nói rằng mình không thích giết người.

Hệ thống: Giống như con voi nói mình không thích gạ ch1ch.

Nhạc Thiên: …ví dụ này rất hợp lý.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đã cách hai người họ rất gần, khoảng cách không quá ba bốn trượng, nhưng lại đồng loạt ngừng lại.

Nhạc Thiên cũng cười, nói với Tuyết Vô Ngã: “Bằng hữu, sát khí của ngươi quá nặng, bọn chúng sợ ngươi.”



Tuyết Vô Ngã vốn không cảm nhận được sát khí của mình, nghe Mạnh Nhạc Thiên nói vậy còn thấy nghi hoặc, “”Ta không có sát ý, tại sao có sát khí?”

“Nghe thấy chưa? Vị bằng hữu này của ta nói mình không hề có sát ý, các ngươi nhanh hiện thân đi.” Nhạc Thiên cất cao giọng nói.

Dứt tiếng, không khí xung quanh phút chốc thay đổi.

Nhạc Thiên chỉ cảm thấy quanh người mình lạnh đi, chẳng trách Tuyết Vô Ngã nói trên người hắn không có sát khí. Cậu nằm nhoài trên lưng Tuyết Vô Ngã thì chỉ có cảm giác vừa ấm áp vừa dễ chịu, chứ không thấy lạnh tanh như vậy.

Bốn người đồng loạt hiện thân.

Nhạc Thiên lại một lần nữa ngơ ra nhìn, bốn người này thế mà lại trông giống nhau y như đúc, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân không có một chút khác biệt nào. Bọn họ lại còn mặc chung một kiểu y phục, cầm chung một loại binh khí, thậm chí ngay cả độ cong nếp gấp trên y phục cũng na ná như nhau.

Bốn người đó không thèm liếc mắt nhìn Mạnh Nhạc Thiên, bởi bọn họ biết Mạnh Nhạc Thiên chỉ là một tên trộm cắp mà thôi, trộm cắp có ghê gớm đến mức nào thì bị thương một chân muốn bay lên cũng chỗ khó khăn.

Người mà bọn họ quan sát là Tuyết Vô Ngã.

“Các hạ là ai? Xưng tên đi.”


Bốn người trăm miệng một lời, dù vóc dáng cao to khôi ngô mặt mày râu ria rậm rạp, giọng nói lại chói tai, cứ như là đứa trẻ chưa lớn vậy.

Tuyết Vô Ngã nói: “Câu hỏi đó ta cũng rất muốn hỏi, các ngươi biết ta không?”

Bốn người hai hai liếc nhìn nhau, “Không quen biết.” Lại trăm miệng một lời trả lời.

Tuy Tuyết Vô Ngã là một người rất nổi tiếng, nhưng trên giang hồ người thật sự được gặp hắn không phải là nhiều, một kẻ như hắn có ai dám nhìn thẳng chứ? Mà đa số những người từng nhìn thấy hắn đều đã chết rồi, nên trên giang hồ này đồn đại về ngoại hình của Tuyết Vô Ngã thì cũng chỉ có hai chữ —— anh tuấn.

Từ ngữ như thế thật sự rất mơ hồ, huống chi mười lăm năm qua, bốn người này cũng mới vừa tròn hai mươi mốt, lúc Tuyết Vô Ngã thành danh bọn họ mới sáu tuổi, tất nhiên rất khó để biết Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã nói: “Thế thì chúng ta không phải là bằng hữu rồi.”

Bốn người đột ngột sinh ra cảnh giác, giọng the thé nói: “Mạnh Nhạc Thiên là bằng hữu của ngươi?”

Tuyết Vô Ngã gật gật đầu, “Bọn ta vừa trở thành bằng hữu.”

Bốn người cười rộ lên, tiếng cười của bọn họ cũng lanh lảnh như đám trẻ, “Loại tình nghĩa như thế e là không quá sâu nặng.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Vậy có lẽ các ngươi hiểu sai rồi.”

Tiếng cười của bốn người im bặt đi, “Các hạ có ý muốn bảo vệ hắn ta?”

Tuyết Vô Ngã nói: “Đúng vậy.”

Sắc mặt của bốn người đồng thời sầm xuống, ngay cả độ cong của khóe miệng khi trĩu xuống của bọn họ cũng giống nhau.

Nhạc Thiên đứng mỏi, dứt khoát ngồi phịch xuống, nhàn nhã quạt gió thổi lửa nói: “Đan Đồng Tử, ta khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cút cho ta, người bằng hữu này của ta là yêu quái bò từ trong quan tài ra, thích nhất là hút máu tươi của người khác, nhất là loại kỳ lạ không già không trẻ không ra nam không nữ như các ngươi đây.”

Đừng nói Đan Đồng Tử, Tuyết Vô Ngã nghe còn phải cau mày, hắn rất vững tin là mình không thích hút máu tươi, lại càng không nói đến bốn người này.

Đan Đồng Tử tức muốn nổ tung, bọn họ nhận ủy thác của người khác đến cướp lại gương cổ, đồng thời đúng là cũng rất hận Mạnh Nhạc Thiên.

Bốn người Đan Đồng Tử là bốn huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, vừa sinh ra đã không có mẹ, nhờ sói hoang trong núi nuôi lớn. Tẩu hỏa nhập ma do tu tập nửa bản bí pháp trên vách đá trong núi, không chỉ có giọng nói chua loét mà tất cả đều đã không thể làm nam nhân nữa. Lâu dần tâm lý của bọn họ cũng xảy ra một ít biến hóa, bắt đầu làm một ít trang phục của nữ nhân.

Mà tên đáng chém ngàn đao – Mạnh Nhạc Thiên này lại dám trộm yếm của bọn họ bán cho kẻ thù của bọn họ.


Người thuê Đan Đồng Tử hẳn là cũng biết mối quan hệ của bốn huynh đệ bọn họ với Mạnh Nhạc Thiên, ý không muốn để Mạnh Nhạc Thiên sống.

Vốn tưởng rằng giết Mạnh Nhạc Thiên đã bị thương sẽ rất dễ dàng, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng bên cạnh Mạnh Nhạc Thiên sẽ xuất hiện một nam nhân rất anh tuấn.

Kiếm của hắn thật sự rất đáng sợ, Đan Đồng Tử liếc mắt nhìn thôi đã thấy sợ hãi.

Nhưng nếu bảo bọn họ bỏ qua cơ hội vừa có thể báo thù mà vừa có thể nhận được món thù lao phong phú đến mức đủ cho bọn tự do tự tại vui vẻ nửa cuối cuộc đời còn lại, thì thật lòng bọn họ cũng có phần không nỡ.

Bốn người Đan Đồng Tử không có sở thích gì nhiều, chỉ thích nhất là chơi gái, mà chỉ chơi hoàng hoa khuê nữ con nhà đàng hoàng. Bỏ ra một đống bạc kiệu hoa đỏ thẫm khiêng về nhà, ngày hôm sau quấn chiếu vác ra.

Kiểu chơi đó, những người khác không hiểu, nhưng bốn huynh đệ bọn họ lại cảm thấy thế mới là vui.

Mà niềm vui đó lại cần rất nhiều bạc.

Binh khí của Đan Đồng Tử là côn sắt thoạt nhìn rất đơn giản bình thường, rất nhiều người cho rằng uy lực của nó lớn tương đương với công phu của Thiếu Lâm nhất phái, song thực chất không phải.

Côn sắt này là một thức chí âm chí nhu, côn pháp dày đặc biến ảo vô cùng, tuy chỉ là nửa bộ côn pháp, đã đủ để Đan Đồng Tử có thể đặt chân trong chốn giang hồ.

Bốn huynh đệ bọn họ trời sinh tâm ý tương thông, càng khiến cho uy lực của nửa bộ côn pháp càng lên một tầng cao mới.

Nụ cười lại quay lại trên mặt Đan Đồng Tử, “Thế thì không bằng các hạ cũng kết giao bằng hữu với bọn ta đi? Bọn ta có thể cho ngươi rất nhiều rất nhiều bạc.”

Tuyết Vô Ngã: “Bằng hữu kết giao thông qua bạc thì luôn không được bền.”

Đan Đồng Tử cười hì hì hỏi: “Vậy ngươi với hắn ta là thông qua cái gì?”

Tuyết Vô Ngã hờ hững đáp: “Duyên phận.”

Hai chữ này từ trong miệng hắn nói ra dường như hết sức nực cười, Đan Đồng Tử đồng thời ngửa mặt lên trời cười to lên, ngay cả tiếng cười của bọn họ cũng giống nhau. Sự tương đồng quá độ này thật sự rất khiếp người, khi bọn họ cười đến tiếng thứ ba thì cả bốn người đồng loạt như mũi tên bắn về phía Tuyết Vô Ngã.

Song Tuyết Vô Ngã không mảy may nhúc nhích di chuyển, hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên, gió giật sóng lớn cuốn lên từ mặt đất, uy thế của ánh kiếm như sấm vang chớp giật. Nhạc Thiên đã không kiềm được nhắm hai mắt lại.

Gần như không có một tiếng động.


Cứ như là quả nho chín rục bị con người nhẹ nhàng bóp rách vỏ trên đầu ngón tay.

“Phốc” một tiếng.

Đến khi Nhạc Thiên mở mắt ra, bốn người Đan Đồng Tử đã ngửa mặt ngã xuống đất, thậm chí trong tay còn siết chặt cây côn sắt.

Kiếm quá nhanh.

Kiếm quá đáng sợ.

Tuyết Vô Ngã cúi đầu liếc mắt nhìn mũi kiếm.

Mũi kiếm màu trắng bạc không dính một giọt máu, quá nhanh, máu chưa kịp tóe ra.

Tuyết Vô Ngã cũng không muốn giết bọn họ, chỉ là mới ra tay đã nhận ra đối phương thật sự quá yếu. Giống như khi đạp giày xuống giun dưới mặt đất thì rất khó kiểm soát được sức lực, vừa không khiến bọn nó chết lại vừa làm cho mất đi năng lực phản kháng, điều đó đối với chủ nhân của đôi giây thật lòng mà nói là quá rắc rối.

Tuyết Vô Ngã thu kiếm, xoay người đi tới trước mặt Nhạc Thiên nhìn ngu cả người nói: “Đi thôi.” Làm như đang an ủi Tuyết Vô Ngã, cũng là đang an ủi bản thân mình.


Giọng điệu Tuyết Vô Ngã vẫn như thường, “Trên đời này vốn cũng không có bao nhiêu người tốt.” Đề khí thoắt cái nhảy ra ngoài.

Sau đó gió êm sóng lặng, Tuyết Vô Ngã cõng theo cậu chạy liên tục mấy canh giờ, sắc trời lại dần dần chuyển đen, Nhạc Thiên bảo hắn ngừng lại tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Tuyết Vô Ngã: “Ta không mệt.”

Nhạc Thiên: “Ngươi không mệt, nhưng mà ta rất mệt, trước giờ ta không biết là thì ra để người ta lại mệt đến vậy.”

Tuyết Vô Ngã khẽ cười, lời nói cử chỉ của hắn thật sự rất bình thường, còn thích cười, nói cũng không hề ít, không giống như là cao thủ tuyệt đỉnh xuất thế, “Vậy thì tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Số của hai người không tệ, tìm được một hang núi, vừa bước vào trong hang, bên ngoài lập tức đổ một trận mưa to.

Tuyết Vô Ngã thả cậu xuống, “May là dừng, nếu không mưa như trút nước như thế, e là sẽ bị cảm lạnh mất.”

Nhạc Thiên dựa vào trên vách núi, bật cười nói: “Người tập võ há lại sợ cảm?”

Tuyết Vô Ngã nghiêng đầu đi, không nói một lời đi tới ngồi xếp bằng xuống, duỗi cánh tay trái của mình ra.

Mạnh Nhạc Thiên biết xem mạch, hắn đi theo Lâm Phiên học được một ít da lông thô thiển. Sau khi bắt mạch của Tuyết Vô Ngã xong, Nhạc Thiên kinh ngạc phát hiện: “Cái tên này mạch của hắn không đập!”

Hệ thống: “…đã bảo hắn là xác sống rồi mà.”

Nhạc Thiên: “Đậu má, là cương thi thật kìa!”

Hệ thống: “…xác sống xác sống xác sống!”

Tuyết Vô Ngã hỏi: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Nhạc Thiên khó xử, “Ta học nghệ không tinh.”

Tuyết Vô Ngã cũng không thất vọng, “à” một tiếng thu tay về, ánh mắt lại như có như không rơi xuống vết thương trên bắp đùi Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: …anh hai đừng có coi nữa, hút nữa là không xong đâu.

Tuyết Vô Ngã giương mắt ngóng ra cơn mưa ngoài hang, nói với Nhạc Thiên nói: “Vết thương của ngươi cần được chữa trị, ta đi hái chút thuốc về.”

Nhạc Thiên: “Ngươi biết hình dạng dược thảo ra sao sao?”

Tuyết Vô Ngã hơi cười, “Bằng hữu, ta có biết chút y thuật.”

Nhạc Thiên lại không kiềm muốn cười, thì ra Tuyết Vô Ngã thật sự là một con người rất thú vị, cậu lại nói: “Nhưng mà bên ngoài mưa to như vậy, đợi mưa tạnh rồi tính.”

“Cơn mưa này trong thời gian ngắn sẽ không dừng, ” Tuyết Vô Ngã nói, “Ít nhất cũng phải một ngày một đêm.”

Sắc mặt của Nhạc Thiên cũng khó coi, mưa rào tầm tã một ngày một đêm như vậy, không chừng cái hang này cũng bị ngập mất, vết thương trên đùi đã như thế rồi còn gặp nước, có khi thành người thật luôn.

Dường như Tuyết Vô Ngã đọc được nỗi lo của cậu, “Ta đi ra ngoài, ngươi yên tâm, ta sẽ không đi xa đâu.”

Nhạc Thiên lần nữa ngăn cản, nói: “Ngươi không sợ bị cảm sao?”

Tuyết Vô Ngã lại nở nụ cười, nét cười của hắn như ánh trăng vời vợi trong đêm mưa đen kịt, “Bằng hữu vẫn quan trọng hơn một chút.”